Điện Vương Ở Rể

Chương 167: Làm nhà dư giả ở nông thôn



Diệp Đông đáp lại Khương Lập Miên đúng bốn chữ.

Ông ta lập tức run lên bần bật.

Diệp Đông yêu cầu Khương Lập Miên phải gom đủ số tiền lớn trong vòng nửa tiếng.

Nếu không ông ta sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.

Ông ta chắc chắn không muốn bị thế rồi.

Tuy giờ bản thân đã tàn phế, nhưng vẫn giữ được một ít tài sản, còn có thể làm một người bình thường giàu có!

“Được ạ, được ạ, ngài Diệp, giờ tôi đi chuẩn bị ngay!”

Khương Lập Miên sợ Diệp Đông lại giảm bớt thời gian, giọng nói ngập tràn vẻ van nài.

Ngay lập tức.

“Hai cậu lập tức liên hệ với tất cả sản nghiệp của gia tộc, bảo họ bán ngay để gom đủ tiền.”

Khương Lập Miên gần như vội vội vàng vàng, điên cuồng sắp xếp hai vị võ giả.

Lúc này, hai vị võ giả kia cũng run cầm cập, lập tức cầm di động bắt đầu gọi điện...

Hiện trường.

Một cảnh lặng ngắt như tờ.

Cộp, cộp, cộp!

Tiếng bước chân của Diệp Đông vang lên.

Anh bước tới chỗ Lý Mỹ Na.

Lúc nãy, cô ấy bị Phùng Thư đạp ngã!

Thoạt nhìn toàn bộ quá trình Diệp Đông đối phó với Khương Lập Miên vừa nãy có vẻ rất lâu, nhưng trên thực tế chỉ mất hai ba phút mà thôi!

Huống chi tất cả mọi người đều ngây ngốc và quá đỗi kinh ngạc.

Kể cả Lý Mỹ Na.

Lúc này, cô ấy vẫn giữ nguyên tư thế ngã trên đất.

Diệp Đông nhẹ nhàng đỡ Lý Mỹ Na dậy.



“Đồ ngốc, nãy anh nói rồi thôi, đây chỉ là chuyện vặt.”

“Cứ ngoan ngoãn ngồi đây.”

Diệp Đông đỡ Lý Mỹ Na lên ghế.

Giọng anh vừa bá đạo lại vừa dịu dàng.

Ngay sau đó.

Diệp Đông xoay người lại.

Ánh mắt nhìn thẳng vào Phùng Thư.

Giờ phút này, Phùng Thư gần như vừa bắt gặp ánh mắt của Diệp Đông, hai chân lập tức mềm nhũn, trực tiếp quỳ trên đất.

“Tôi sai rồi... Tôi sai rồi...”

Lúc này Phùng Thư đã hoảng sợ vô cùng.

Cảnh Diệp Đông chế trụ và đánh tàn phế Khương Lập Miên một cách dễ dàng vừa rồi như thể tia sét đánh trúng lên người bà ta.

“Bà già khốn khiếp không biết xấu hổ!”

Diệp Đông khẽ cất tiếng.

Cùng lúc đó, anh vung một cú tát.

Rắc!

Một bên má của Phùng Thư trực tiếp vỡ vụn!

Cả hàm răng đều bị gãy nát và rơi rụng! Đầu lưỡi cũng đổ máu!

Cơn đau dữ dội!

Nhưng Phùng Thư chỉ biết cố nén, không dám phát ra bất cứ âm thanh nào.

Giây tiếp theo.

Rắc!

Diệp Đông tung một cú đá, giẫm lên một chân của bà ta.

Đầu gối và cái chân đó của bà ta đã gãy vụn.

Anh lại tung thêm một cước.

“Tôi sai rồi! Xin ngài cho tôi giữ lại cái chân này!”

Phùng Thư bày vẻ mặt van nài, gào lên đầy thảm thiết.

Diệp Đông hơi khựng chân lại.

Ngay sau đó anh thay đổi phương hướng, đạp lên đan điền của Phùng Thư.

Phùng Thư lập tức trợn ngược hai mắt.

Bà ta có thể cảm nhận được đan điền của mình đã bị vỡ.

Tuy không hoàn toàn bị phế bỏ nhưng đã không thể ngưng tụ nội lực được nữa, hoàn toàn trở thành kẻ vô dụng.

Cùng lắm bà ta chỉ có thể giữ được nội lực trong người, thể trạng tốt hơn so với người thường một chút, nhưng cũng không còn là võ giả nữa.

“Nể tình bà và Lý gia nên tôi đáp ứng yêu cầu giữ lại cái chân này cho bà!”



“Vạn Kiến Gặm nhấm... Tôi không cần loại thuốc này cũng có thể làm bà nếm thử một chút.”

Ngay sau đó, Diệp Đông đá thẳng một cú lên mấy ***** ** trên người của Phùng Thư.

Giây lát sau.

Phùng Thư lập tức cảm thấy như bị kiến cắn khắp người, từ trong ra ngoài, tận sâu trong xương tủy.

Thế nhưng khi bà ta muốn kêu thành tiếng lại kinh hãi phát hiện, mình hoàn toàn không cách nào phát ra được âm thanh.

Hai cánh tay của bà ta đã tàn phế, bà ta muốn gãi người nhưng hoàn toàn không thể gãi nổi.

Chỉ đúng nửa phút.

Phùng Thư đã không chịu nổi nữa.

Bà ta ngất xỉu.

Hiện trường lại lặng ngắt như tờ.

Không!

Vẫn còn tiếng thở hổn hển cực kỳ nặng nề xen lẫn thấp thỏm lo âu.

Chính là tiếng của Lý Sơn, Lý Trạch cùng với những kẻ phản bội của Lý gia.

Mà đúng lúc này.

“Ngài... Diệp Đông, tôi đã gom đủ tiền rồi!”

“Giờ tôi chuyển cho ngài ngay đây!”

Khương Lập Miên lên tiếng với vẻ mặt van xin.

Thậm chí ông ta đã giảm giá bán hết tài sản cố định trong nhà.

Tổng cộng chỉ gom đủ một trăm tỷ thôi!

Ít nhất đã bán rẻ mất một tỷ!

Nhưng ông ta cũng không dám tiếc của.

Bản thân có thể gom đủ số tiền lớn này trong vòng nửa tiếng là đã cảm ơn trời đất lắm rồi.

Diệp Đông đưa một dãy số thẻ cho ông ta.

Khương Lập Miên lập tức cho hai người kia chuyển khoản vào số thẻ đó.

“Được rồi, cút đi!”

Diệp Đông lên tiếng.

Sau đó, hai vị võ giả kia dẫn theo Khương Lập Miên cùng với Khương Văn đang hấp hối vội vã rời khỏi Lý gia.

Bọn chúng vốn định đến Lý gia đè bẹp họ, chiếm đoạt mấy chục tỷ gia sản của nhà họ nhằm nhân đôi tài sản của mình.

Cuối cùng, kết quả là Khương Lập Miên và Khương Văn bị đánh tàn phế, tài sản nhà chúng còn bị giảm mất mười lần.

Sau khi lên trực thăng, cả người hai vị võ giả có nội kình nhất phẩm của Khương gia đều ướt sũng.

Trong đó, gã đàn ông có gương mặt gầy gò lên tiếng.

“Khương gia chủ, thật ra thời hạn tôi ở Khương gia năm năm đã hết! Kể từ bây giờ, tôi sẽ không đi theo nhà ông nữa, tôi phải đi rồi!”

Gã đàn ông kia nói xong, sau đó lập tức rời khỏi máy bay trực thăng đi về nơi xa.



Khương Lập Miên tỏ vẻ buồn bã vô hạn.

Ban đầu, gã này vốn được ông ta thuê về gia tộc để cung phụng.

Bởi vì trước giờ Khương Lập Miên luôn tỏ ra mạnh mẽ, hơn nữa tiền đồ của gia tộc ngày càng rộng mở, sau khi hết hạn năm năm, gã ta còn chủ động yêu cầu đi theo ông ta thêm năm năm nữa.

Thậm chí vừa hôm qua thôi, gã này còn nói rằng...

Máy bay trực thăng cất cánh.

Chẳng mấy chốc, họ đã trở về dinh thự của Khương gia.

Gã đàn ông còn lại tên là Khương Liên, là con chú con bác với Khương Lập Miên.

Bấy giờ Khương Lập Miên mới hoàn hồn.

“Khương Liên, cậu sẽ không bỏ rơi tôi để tôi canh giữ Khương gia một mình đấy chứ?”

Khương Lập Miên có chút lực bất tòng tâm.

Khương Quế Liên lắc đầu nói.

“Dĩ nhiên không rồi.”

Cuối cùng trên mặt Khương Lập Miên cũng nở nụ cười.

“Tốt! Tốt! Không uổng công tôi đào tạo cậu!”

Nhưng mặt đối phương lại lạnh tanh.

“Khương Lập Miên, tôi còn chưa nói hết đâu.”

“Khương Lập Miên, chỉ vì hành động sai lầm của anh mà hiện giờ mà tài sản Khườn gia chúng ta chỉ còn lại năm tỷ! Anh đã gây tội lớn cho gia tộc!”

“Mà bây giờ anh chỉ là kẻ vô dụng! Vì vậy anh không phù hợp cũng như đủ tư cách để đảm nhận tiếp chức gia chủ này nữa!”

“Tôi sẽ cho anh và người nhà anh mười triệu tiền mặt, đưa các người rời khỏi Lục Nam. Ừm, tôi sẽ đưa mọi người vào trong vùng nông thôn ở xa nhất. Mức sống ở nơi đó thấp, cả nhà anh có năm mươi triệu trong tay cũng coi như là hộ dư dả ở đấy rồi.”

Nghe xong những lời này, Khương Lập Miên lập tức nổi nóng.

“Khương Liên, Khương gia có thể từ một nhà giết heo phát triển như ngày hôm nay đều là tôi bỏ công gây dựng! Tất cả mọi thứ không hề liên quan đến cậu!”

“Bây giờ tôi sẽ lấy hết toàn bộ cổ phần của cậu! Từ giờ trở đi, 1% cổ phần của cậu đã hết sạch!”

Đôi mắt Khương Lập Miên giăng đầy màu đỏ tươi như máu, giọng nói gần như điên cuồng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv