"Nếu, chị nói là nếu, cô ấy thật sự quay lại với bạn gái cũ, vậy em cũng có thể quay lại với chị." Lý Tĩnh thăm dò hỏi.
"Cả chị cũng cảm thấy chị ấy sẽ quay lại với bạn gái cũ sao....." Điền Hòa Hòa hoàn toàn chỉ chú ý nửa câu đầu, nước mắt lại muốn lần nữa chảy ra, lại muốn khóc.
Lý Tĩnh cảm thấy Điền Hòa Hòa không bắt lấy được trọng điểm lời này của mình, chỉ có thể cười khổ, thì ra vị trí của mình trong lòng nàng đã không còn nữa.
Điền Hòa Hòa thấy Lý Tĩnh cười khổ, bất tri bất giác mới chú ý đến nửa câu sau, sau đó có chút kinh ngạc nhìn Lý Tĩnh.
"Lý Tĩnh......" Điền Hòa Hòa nhìn Lý Tĩnh không biết nói gì, Điền Hòa Hòa thầm nghĩ, nếu như nàng không yêu Hà Viện Viện, có thể có khả năng mình sẽ muốn quay lại với Lý Tĩnh, chính là không có nếu như, nàng bây giờ là yêu Hà Viện Viện, trong lòng nàng hiện tại đều là hình bóng của Hà Viện Viện, cho nên tâm tư đối với Lý Tĩnh đã không còn dậy sóng.
"Đáp án, tôi đã biết rõ. Có một số việc chính là như vậy, đã bỏ lỡ rồi thì không còn cơ hội nữa." Không cần tự mình đem đáp án nói thẳng ra, trong lòng lại nhẹ nhàng không ít.
"Lý Tĩnh, cảm ơn chị." Điền Hòa Hòa nhìn Lý Tĩnh, nhẹ giọng nói.
"Cảm ơn chị cái gì?" Lý Tĩnh khó hiểu nói, nàng làm ra những chuyện đó, ngoại trừ đáng bị trách, làm sao đáng được cảm ơn.
"Chị nói những lời vừa rồi làm tôi dễ chịu hơn nhiều, mặc dù chúng ta không thể quay về như trước được nữa, nhưng chị làm cho tôi cảm thấy, tôi cũng không đến nỗi kém." Điền Hòa Hòa nói lời xuất phát từ đáy lòng, khả năng hợp lại với Lý Tĩnh là không còn, nhưng nghe tới Lý Tĩnh muốn cùng mình hàn gắn, làm cho chính mình cảm thấy tốt hơn nhiều, giống như mình cũng không tệ đến thế, ít ra bạn gái cũ còn thương nhớ mình.
"Em vốn không hề kém, thật sự, em rất tốt." Lý Tĩnh nhàn nhạt cười nói, nghĩ thầm, có lẽ, như thế này cũng tốt, Điền Hòa Hòa không trách mình, trong lòng cũng không còn áy náy với Điền Hòa Hòa.
Điền Hòa Hòa nhìn Lý Tĩnh nở nụ cười nhẹ, giống như so với trước kia, cũng chưa từng cảm thấy nàng cười ấm áp như bây giờ, trong lòng Điền Hòa Hòa cũng là ấm áp, nhịn không được cũng mỉm cười. Nàng vẫn luôn tin tưởng Lý Tĩnh không phải người xấu, cũng không có đê tiện, cho dù có, cũng chỉ là nhất thời. Điền Hòa Hòa rất sớm đã hiểu được, trên đời này không chỉ có trắng và đen, mà cũng sẽ có màu xám, không phải cứ là trắng hoàn toàn, hoặc là đen hoàn toàn, đương nhiên cũng sẽ có rất trắng, hoặc là rất đen, nhưng chỉ là số ít, mọi người đều là người bình thường, chỉ là trong nháy mắt, Lý Tĩnh đã để cho mặt tối của mình chiếm lấy. Chính mình thật sự không trách nàng, ít nhất giờ phút này, nàng đối với Lý Tĩnh là cảm thấy thoải mái, có lẽ đây là trạng thái tốt nhất sau khi chia tay người mình từng yêu. Không có áy náy cùng chỉ trích, mà là nhẹ nhàng buông xuống, từ biệt nhau, mong muốn đối phương mạnh khỏe.
Hà Viện Viện trên đường lái xe về, đột nhiên nhìn thấy Điền Hòa Hòa đang bên cạnh Lý Tĩnh, hai người ngồi ở ghế đá cạnh bồn hoa, không biết hai người đang nói cái gì mà sau đó lại nhìn nhau cười, cười đến như thế tươi đẹp. Hà Viện Viện cảm giác trong nháy mắt lòng mình đã dâng lên lửa đốt, cháy đến nàng muốn mất đi lý trí, Điền Hòa Hòa vậy mà giỏi, thế nhưng lại đi gặp bạn gái cũ, nói đến bạn gái cũ, đột nhiên nhớ đến mình cũng vừa gặp bạn gái cũ xong, thế nên không còn lập trường, cũng may Hà Viện Viện chưa phải vì lòng đố kị mà mất đi lý trí. Chỉ có, mình có nói cho Điền Hòa Hòa biết mình đi gặp bạn gái cũ, nhưng Điền Hòa Hòa thì không nói gì cho nàng.
Hà Viện Viện biết tâm lý mình đang không thoải mái, nhưng nàng thuộc dạng người sẽ tự mình đi hỏi cho ra lý lẽ. Nàng biết nếu Điền Hòa Hòa có nói cho mình biết, bản thân cũng chưa chắc so với hiện tại dễ chịu hơn. Hà Viện Viện hiểu ra, gặp lại bạn gái cũ, cho dù có như thế nào cũng sẽ làm cho bạn gái hiện tại của mình tổn thương. Đương nhiên, Hà Viện Viện cảm thấy Điền Hòa Hòa không phải là loại người sẽ vì chuyện này mà trả thù mình, không phải vì mình đi gặp bạn gái cũ mà nàng cũng sẽ cố ý đi gặp bạn gái cũ của nàng. Nghĩ đến đây, Hà Viện Viện liền bình tĩnh lại, nếu có tính gặp mặt cũng sẽ không hẹn ở ven đường đi, tìm đại một quán cà phê nghe hợp lý hơn, có thể là các nàng vừa khéo đụng mặt nhau. Nhưng như vậy không khỏi quá khéo đi, cho nên Hà Viện Viện không thoải mái, giống như trời cao đang muốn làm cho các nàng gặp lại.
Hà Viện Viện hít sâu một hơi, sau đó tìm một chỗ gần để đậu xe, cũng mặc kệ có được phép đậu hay không, nàng hiện tại phải tìm hiểu cho rõ sự tình, chính là phải đánh vỡ thế giới hai người của các nàng, muốn gương vỡ lại lành sao, không có cửa!
Lý Tĩnh đang nói chuyện với Điền Hòa Hòa vui vẻ, Hà Viện Viện liền đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Điền Hòa Hòa.
Điền Hòa Hòa nhìn đến đôi chân thon dài quen thuộc xuất hiện trước mặt, Điền Hòa Hòa ngẩng đầu lên, quả nhiên là Hà Viện Viện, Điền Hòa Hòa thật sự ngoài ý muốn, còn nghĩ Hà Viện Viện vẫn còn cùng bạn gái cũ gặp mặt, thế mà Hà Viện Viện cứ như vậy đột ngột xuất hiện. Có loại vui sướng cùng ngạc nhiên lập tức xuất hiện trong lồng ngực, Điền Hòa Hòa theo bản năng đứng lên.
"Chị sao lại ở đây?" Điền Hòa Hòa ngữ khí không thể tin tưởng hỏi.
"Chị hỏi em mới đúng, sao em lại cùng với 'Bạn Gái Cũ' ở đây?" Hà Viện Viện đem ba chữ bạn gái cũ mà nhấn mạnh, ánh mắt mang thái độ thù địch nhìn đến Lý Tĩnh, Hà Viện Viện nghĩ Lý Tĩnh chính là thừa cơ hội mà muốn giành lại người, nên không thể không đề cao cảnh giác.
"Hòa Hòa, chị có việc, đi trước đây." Lý TĨnh thấy Hà Viện Viện xuất hiện, thức thời chuẩn bị rời đi.