*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi Lục Lăng Tây xuất viện đã đưa bồn Điếu Lan mà cậu chăm cho chị Điền. Bồn Điếu Lan được cậu chăm sóc rất tốt, cành lá vươn ra xanh tươi mơn mởn, theo lời chị Điền là vừa nhìn thì cảm thấy cả người khoan khoái. Chị Điền thích, Lục Lăng Tây cũng rất vui. Bồn Điếu Lan này là cái cây đầu tiên mà cậu chăm sóc, là cây có công giúp cậu phát hiện tấm bảng trắng, vậy nên cây Điếu Lan này có ý nghĩa rất lớn trong lòng cậu. Nếu không phải vì đồ vật linh tinh của cậu rất nhiều, cậu và Vương Thục Tú không thể mang bồn Điếu Lan này về được, Lục Lăng Tây cũng không nỡ tặng nó đi.
Thấy Lục Lăng Tây lưu luyến bồn Điếu Lan như vậy, chị Điền cười trêu ghẹo: "Tiểu Lục yên tâm, bồn Điếu Lan này chị giúp cậu chăm sóc, đảm bảo xanh tươi khỏe mạnh, khi nào cậu đến bệnh viện mang nó về cũng được."
Chị Điền vừa nói, Lục Lăng Tây liền xấu hổ cười.
Tạm biệt chị Điền và mọi người trong phòng bệnh, Lục Lăng Tây đi theo Vương Thục Tú rời khỏi bệnh viện. Hai người gọi một chiếc taxi, Vương Thục Tú nói địa chỉ, lại cố ý nói thêm một lần nữa cho Lục Lăng Tây để cậu nhớ kỹ tên tiểu khu. Lục Lăng Tây gật đầu, ánh mắt xuyên qua cửa kính xe nhìn ra bên ngoài.
Phượng Thành ở phía Bắc Trung Quốc, vị trí cách thủ đô Bắc Kinh không xa, là một thành phố công nghiệp nặng có quy mô khá lớn. Vào mùa hè, trên đường rất nhộn nhịp, xe cộ như nước dòng người không dứt, nam nữ già trẻ có người bước vội vàng có người vẻ mặt thanh thản, cả thành phố tràn đầy sức sống, Lục Lăng Tây nhìn đến thất thần. Lúc trước khi ở nhà học Lục cậu rất ít khi ra khỏi cửa, cho dù đi ra thì đa phần là đến bệnh viện, trong bầu không khí áp lực và khẩn trương như vậy cậu không có tâm trạng để nhìn ngắm thế giới bên ngoài. Đây là lần đầu tiên cậu chăm chú quan sát một thành phố, chân thực đến thế, không phải qua video mà qua hai mắt mình.
Xe taxi dừng đèn đỏ, ở lối đi bộ cách đó không xa, một chú cún con màu trắng đang giãy dụa thoát khỏi vòng tay chủ nhân mình. Chủ nhân hình như không chịu nổi giày vò của chú cún con nữa, ngồi xổm thả nó xuống đất, đồng thời cẩn thận bảo vệ xung quanh. Cún con mở to đôi mắt ngập nước tò mò nhìn bốn phía xung quanh, thử vươn một chân đi lên phía trước. Không có nguy hiểm. Cún con muốn đi bước thứ hai, bỗng một cô bé đi ngang qua, nhìn thấy nó liền vui sướng kêu lên. Cún con bị tiếng kêu dọa, lảo đảo xoay người nhào vào trong ngực chủ nhân, không chịu đi ra nữa.
Lục Lăng Tây thấy cảnh này liền nở nụ cười, sau khi cười xong lại cảm thấy tâm trạng hiện giờ của cậu giống cún con kia vậy. Có lẽ do bị giam ở một nơi rất lâu, Lục Lăng Tây khát vọng tìm hiểu thế giới bên ngoài. Mà khi có thể đi ra, cậu lại thấy hơi sợ hãi. Cậu không hiểu gì cả, cũng không có kinh nghiệm cuộc sống nào, cậu có thể thích ứng với cuộc sống hoàn toàn mới sao? Vấn đề này cứ quanh quẩn trong đầu Lục Lăng Tây, thay thế cảm giác vui sướng khi được xuất viện là lo lắng đối với cuộc sống mà mình không biết gì hết. Cún con sẽ được chủ nhân của nó dạy về thế giới này, sợ hãi thì có thể chui vào vòng tay của chủ nhân, vậy cậu thì sao?
"Đang nhìn gì vậy?"
Vương Thục Tú lại gần, xe taxi bỗng rẽ đường, Vương Thục Tú không thấy chú cún con bên ngoài mà lại thấy quảng trường cách đó không xa, vội chỉ cho Lục Lăng Tây.
"Nhìn thấy không? Đó là chỗ mẹ làm việc đấy, quảng trường Thế Đạt, nhớ kỹ đấy."
"Dạ."
Sau đó, Vương Thục Tú hăng hái chỉ vào những công trình kiến trúc bên ngoài cửa sổ giới thiệu cho Lục Lăng Tây. Có lẽ do sắp về đến nhà nên những nơi xung quanh hầu như là những chỗ Lục Lăng Tây đã đến trước kia. Nơi cậu thường đến, trường cậu trước đây, công viên mà cậu đã đánh nhau rồi xảy ra chuyện không may. Cuối cùng, Vương Thục Tú vỗ đầu Lục Lăng Tây, nói câu kết: "Những chỗ này con nhớ được thì nhớ, không nhớ được cũng không sao, coi như là đến chỗ ở mới. Mẹ con năm đó từ nông thôn đến Phượng Thành cũng không biết gì cả, không phải vẫn sống tốt ở đây sao. Mấy ngày tiếp không có việc gì thì để thằng nhóc Dịch Hàng dẫn đi dạo, làm quen với hoàn cảnh xung quanh."
"Dạ." Lo lắng trong lòng Lục Lăng Tây sau khi bị Vương Thục Tú vỗ đầu đã không còn nữa, theo lời giới thiệu của Vương Thục Tú thì trái tim cũng dần bình tĩnh lại.
Xe taxi rẽ trái rẽ phải trên đường lớn, rất nhanh sau đó đã dừng trước một tiểu khu đã cũ ở gần chợ trung tâm Phượng Thành.
"Đến rồi." Vương Thục Tú vừa mang đồ đạc xuống xe, vừa chỉ đường cho Lục Lăng Tây.
Lục Lăng Tây xuống xe đứng sau lưng cô, đầu tiên là nhìn thấy nhà kho nhỏ xiên vẹo ở cửa tiểu khu, và những người bên trong nhà kho đang chỉ trỏ vào họ.
"Vương Tiểu Hoa cô mang ai về đấy, nhìn không giống con trai cô lắm?"
Một câu trêu chọc truyền ra từ trong nhà kho nhỏ, người ở bên trong lập tức cười ha hả.
Vương Tiểu Hoa là tên cũ của Vương Thục Tú, lúc Vương Thục Tú sinh ra thì nhà rất nghèo, cha mẹ lại không có học vấn, hơn nữa con gái những năm đó lại không quan trọng gì, nên tùy tiện đặt tên Tiểu Hoa. Đến khi Vương Thục Tú rời quê đi xa, mở mang hiểu biết thì cảm thấy tên Tiểu Hoa rất quê mùa, nên sửa lại tên mình thành Vương Thục Tú.
Vương Thục Tú sau khi gả cho Lục Nhất Thủy rồi chuyển đến tiểu khu thì đã đổi tên. Vốn không ai biết tên cũ của cô là Vương Tiểu Hoa, nhưng có một lần cô đánh nhau với Lục Nhất Thủy, gã ta tức giận kêu tên này ra, vừa lúc lại bị hàng xóm đang nhàm chán vây xem nghe được. Từ đó về sau, mọi người không có việc gì thì đều lấy tên cô ra để trêu.
Vương Thục Tú nghe bọn họ trêu chọ, cười lạnh, mạnh mẽ đáp lại: "Tôi mang ai về thì liên quan khỉ gì đến ông, không giống con trai tôi chẳng lẽ giống con ông sao, được, ông đưa tiền nuôi dưỡng đây."
Lục Lăng Tây: "..."
Vương Thục Tú đốp lại một câu, người vừa lên tiếng không dám nói gì nữa.
Nghe loáng thoáng có tiếng người cười mắng: "Mã Lão Tam có thật không, có phải con ông không vậy?"
"Cút! Con trai ông đây có cái mặt như vậy thì còn lo không cưới được vợ sao."
"Ôi chao ôi, mà Lục Lăng Tây trước kia mặt nó thế nào vậy? Sao tôi không nhớ gì cả."
"Cô nhìn thằng nhóc Dịch Hàng là biết, giống nhau như đúc."
Người trong nhà kho hình như rất hứng thú với Lục Lăng Tây, bọn họ đã nghe nói chuyện Lục Lăng Tây mất trí nhớ. Tình tiết trên TV bây giờ lại xảy ra ngay bên cạnh mình, mọi người trừ tò mò thì chủ yếu là muốn xem chuyện vui.
Vương Thục Tú bĩu môi, không thèm quan tâm đến họ nữa, kéo Lục Lăng Tây vào tiểu khu.
Tiểu khu này đã xây hơn 20 năm. Trải qua hơn 10 năm mưa gió và không biết gìn giữ, toàn bộ tiểu khu nhìn rất cũ nát. Tường bao bên ngoài đã bắt đầu bong ra từng mảng, biến thành màu đen và được bao phủ bởi rêu xanh. Trong tiểu khu cũng có trồng hoa trồng cỏ nhưng nhìn rất lộn xộn. Cứ hai bước là thấy đống rác tích tụ lại, và nhiều nhà kho nhỏ xiêu vẹo được người dân dựng lên.
Những thứ này trước đây Lục Lăng Tây chưa từng thấy, cậu thấy hơi khó chịu nên đi theo Vương Thục Tú. Vương Thục Tú làm như không thấy những thứ xung quanh, không ngừng chỉ cho Lục Lăng Tây tòa nhà số mấy vừa đi qua.
Nhà bọn họ ở tận trong cùng của tiểu khu, nhà thứ 3 số 101 tòa số 3.
"Sắp đến rồi."
Rẽ vào, Vương Thục Tú quay đầu ý bảo Lục Lăng Tây nhà ở ngay phía trước. Lục Lăng Tây vừa nhìn phía trước bỗng sửng sốt, trong mắt có một tia nghi ngờ.
"Những người đó là ai?"
Vương Thục Tú nhìn theo tầm mắt của cậu, ném đồ đạc xuống đất liền vọt lên.
"Lúc Nhất Thủy, đồ khốn nạn này, ông muốn làm gì hả?"
Phía trước cách đó không xa, Lục Nhất Thủy quấn băng vải, một cánh tay treo ở trước ngực, đang chỉ đạo vài gã đàn ông cao lớn chuyển đồ từ nhà số 101 ra ngoài. Một chiếc xe bán tải màu xanh lá đỗ bên ngoài nhà, một gã đàn ông cao gầy ngồi ở phía sau xe, lười nhác ngậm một điếu thuốc, lên tiếng giục.
"Mẹ nó chúng mày nhanh lên đi, sáng sớm chưa ăn cơm à."
Một tiếng gào của Vương Thục Tú thu hút sự chú ý của mọi người, gã đàn ông kia liếc nhìn Vương Thục Tú, Lục Nhất Thủy chạy chậm hai bước chắn trước mặt Vương Thục Tú.
"Vương Tiểu Hoa tôi cảnh cáo cô đừng có mà gây chuyện, anh Phong không phải là người dễ nói chuyện đâu."
Lục Nhất Thủy còn chưa nói xong, Vương Thục Tú đã đập một cái lên đầu gã. "Tôi gây chuyện hả? Mẹ nó mới mấy ngày thôi, ông đã làm gì mà bọn họ muốn đem hết đồ đi hả, mẹ con tôi phải làm sao đây?"
Lục Nhất Thủy bị cô đập một cái lùn đi một khúc, cầm cánh tay kêu gào lên. "Không phải là do cô không cho ông đây tiền hay sao, cô xem tôi bị họ đánh thành cái gì rồi. Nếu không có mấy thứ này thì ông đây sẽ mất một cánh tay đó."
Vương Thục Tú tức muốn chết, đánh tụi bụi lên người Lục Nhất Thủy. "Tôi cho ông đánh bạc, cho ông đánh bạc này."
"Đủ rồi, đủ rồi đó, Vương Tiểu Hoa tôi nói đủ rồi đó!" Lục Nhất Thủy treo một cánh tay nên không có sức chiến đấu như ở bệnh viện, chỉ có thể vừa bị đánh vừa lùi về phía sau.
Gã đàn ông trên xe cười nhạo nhìn bộ dáng sợ hãi của Lục Nhất Thủy.
Chắc là bị tiếng cười của người nọ kích động, Lục Nhất Thủy đỏ mặt, trừng Vương Thục Tú rồi vung tay lên.
"Bốp" một tiếng, bàn tay của Lục Nhất Thủy không đánh lên người Vương Thục Tú, ngược lại đánh vào đồ vật nào đó.
Lục Lăng Tây xụ mặt, cầm đồ trong tay cản lại, đứng chắn trước mặt Vương Thục Tú.
"Ranh con, mày..." Lục Nhất Thủy chửi ầm lên.
Lục Lăng Tây sẽ không chửi người, đôi mắt đen nhánh lẳng lặng nhìn Lục Nhất Thủy. Lục Nhất Thủy bị nhìn đến nỗi chột dạ, tiếng mắng chửi dần nhỏ xuống.
Gã đàn ông trên xe thờ ơ nhìn cảnh này, lớn tiếng kêu, "Được rồi, mấy thứ còn lại để lại cho bọn họ đi." Khi nói chuyện gã đàn ông nhìn về phía này, cũng không thèm nhìn Lục Nhất Thủy, nói với Vương Thục Tú: "Thiếu nợ phải trả là chuyện bình thường. Lục Nhất Thủy thua tôi một số tiền lớn, cô đừng trách tôi lấy đồ trả nợ. Mấy thứ đó thì được bao nhiêu tiền chứ, chỉ trả được một phần nhỏ thôi. Hôm nay tâm trạng tôi tốt, những thứ còn lại không lấy. Tiền Lục Nhất Thủy thiếu tôi cho các người thời hạn một tuần, các người tự lo đi."
"Ai, ai, anh Phong à!" Lục Nhất Thủy kéo gã đàn ông lại muốn nói.
Gã đàn ông không kiên nhẫn đẩy gã ra, ra hiệu bảo thuộc hạ lái xe đi.
Xe bán tải chậm rãi rời khỏi tiểu khu, Lục Nhất Thủy quay đầu chống lại tầm mắt của Vương Thục Tú, cười gượng, "Chuyện này..."
Vương Thục Tú nhổ nước bọt vào người gã, kéo Lục Lăng Tây vào phòng, khóa cửa lại nhốt Lục Nhất Thủy ngoài phòng.
Trong phòng bừa bãi lộn xộn, tủ lạnh TV những đồ cồng kềnh không thấy đâu. Vương Thục Tú nhịn cơn tức, ra vẻ không có việc gì cười với Lục Lăng Tây: "Cũ không đi mới không tới, mấy thứ này dùng đã lâu rồi. Mai mẹ đi mua đồ mới với con."
Lục Lăng Tây vươn tay đỡ cô, cảm nhận được thân thể Vương Thục Tú hơi run. Cậu sợ Vương Thục Tú quá tức giận sẽ không tốt cho cơ thể, nhẹ giọng nói: "Con muốn tìm một công việc, sau này con sẽ nuôi mẹ."
"Tiểu vương bát đản".
Vương Thục Tú nhỏ giọng mắng một câu, hốc mắt bắt đầu đỏ lên.