Tiểu khu mà Lục Lăng Tây ở tên là tiểu khu Hoành Phú. So với mấy cái tên thịnh hành ở Phượng Thành như đô thị mới xx, thế giới xx, khoảng không giữa nước và mây xx vân vân, thì cái tên này rất quê mùa. Nhưng là một trong những tiểu khu lâu đời nhất ở Phương Thành, thì người dân ở tiểu khu Hoành Phú đều là hàng xóm với nhau mười mấy năm. Có chút tiền đều mang đi, qua năm rộng tháng dài gọi đã quen rồi, ngược lại lại thấy cái tên thân thiết dễ nghe.
Hai tháng trở lại đây, người dân trong tiểu khu nhận thấy rõ ràng sự thay đổi xung quanh. Thoạt nhìn thì tiểu khu vẫn lộn xộn cũ nát như xưa, nhưng không khí hình như không giống nữa. Rõ ràng nhất chính là chim chóc mất tích đã nhiều năm bỗng xuất hiện trở lại. Mọi người đều lén nói, là do bãi rác cạnh tiểu khu đã chuyển đi mới được như thế.
Tiểu khu Hoành Phu xây dựng từ khá lâu rồi, năm đó chỗ này còn là gần vùng nội thành, vì giải quyết vấn đề rác thải ở khu chợ trung tâm mà ông thị trưởng nào đó đã ký xoẹt quyết định tạo một chỗ đổ rác cạnh đó. Lúc đó mọi người còn chưa hiểu việc bảo vệ môi trường, còn cảm thấy chỗ đổ rác gần thì tiện hơn. Nhưng theo thời đại phát triển, thành phố không ngừng xây dựng phát triển, tiểu khu Hoành Phú cũng là nơi gần chợ trung tâm nên mọi người dần có ý thức bảo vệ môi trường hơn, bắt đầu phản đối việc đổ rác ở đó.
Điều quan trọng là, dân số Phượng Thành dần tăng lên, rác thải sinh hoạt cũng tăng gấp mấy chục lần. Rác thải vượt quá số lượng rác mà bãi rác chịu được, khiến rác bị xử lý chậm, ruồi muỗi sinh sôi, mùi hôi khiếp người, ảnh hưởng đến môi trường tự nhiên xung quanh. Đầu xuân năm nay, lãnh đạo mới nhậm chức đã ra quyết định đầu tiên là chuyển bãi rác ra vùng ngoại thành, ở đó tạo một khu xử lý rác thải bảo vệ môi trường.
Bởi vậy dù trong khoảng thời gian này hoàn cảnh ở tiểu khu đã thay đổi rất nhiều, nhưng mọi người lại không nghĩ sang hướng khác. Ngoại trừ Lục Lăng Tây lo lắng không yên, thì mọi người đều quy công lao về vị thị trưởng mới đã chuyển bãi rác đi, trong lúc trò chuyện đều khen ngợi thị trưởng mới.
Buổi sáng sau khi Lục Lăng Tây rửa mặt xong, Vương Thục Tú cũng đã đổi một túi cà chua lấy hai cây cải thảo với nhà hàng xóm về. Thấy Lục Lăng Tây đã chuẩn bị xong, Vương Thục Tú mới nhớ đến một chuyện, "Buổi tối ở nhà sẽ làm sủi cảo, con gọi Nhan Việt đến ăn luôn đi. Trong thời gian này cứ luôn làm phiền Nhan Việt mãi, cũng không biết làm gì để cảm ơn."
"Vâng." Lục Lăng Tây đồng ý rất nhanh, nghĩ nghĩ rồi nói: "Nhan đại ca thích ăn nhân thịt lợn với hành tây."
"Rồi." Vương Thục Tú nói thầm trong lòng, tiểu hỗn đản nhớ kỹ vậy, còn biết Nhan Việt thích ăn nhân gì nữa. Cô vừa chuẩn bị lột hành băm làm nhân, thì Lục Lăng Tây lại nghĩ đến gì đó, chạy đến cửa bếp hỏi một câu, "Mẹ có biết làm cà trộn tỏi không? Nhan đại ca cũng rất thích ăn cái này."
Vương Thục Tú hơi mất kiên nhẫn, vẫy vẫy tay đuổi cậu đi. "Đi đi, mang Đại Hắc ra ngoài dạo một vòng, kẻo lát nữa lại thêm gì giờ."
Lục Lăng Tây bám cửa phòng bếp cười lấy lòng với cô, Vương Thục Tú chẳng biết làm thế nào với cậu nữa, "Cà trộn tỏi đúng không? Lát nữa mẹ sẽ đi mua cà."
"Cám ơn mẹ!" Lục Lăng Tây cười híp mắt, xoay người mang theo Đại Hắc chạy vọt đi.
Vương Thục Tú lắc đầu, tiểu hỗn đản rất quan tâm đến Nhan Việt. Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, Nhan Việt là người không tệ, tiểu hỗn đản có thêm một người bạn như vậy cũng tốt.
Dẫn Đại Hắc đi dạo xong rồi về ăn sáng, Lục Lăng Tây đi bộ đến Vi Viên Nghệ. Trên đường cậu nhận được điện thoại của Nhan Việt, nói anh có việc phải đến chiều mới đến cửa hàng được, có người bạn đến Phượng Thành nên Nhan Việt phải đi đón.
Lục Lăng Tây có chút thất vọng, lúc nói chuyện cũng không nói đến việc đến nhà ăn cơm. Cậu nghĩ buổi chiều gặp Nhan Việt rồi nói sau. Mở cửa, Lục Lăng Tây làm vệ sinh trước đã, rồi theo thói quen quét radar tinh thần, nhìn trạng thái của thực vật trong cửa hàng. Cây nào cần tưới nước thì tưới nước, cần cắt cành thì cắt cành. Chờ đến lúc cậu làm xong mọi việc rồi lau chiếc ghế mây ở cửa đến tận ba lần, Lục Lăng Tây mới nhận ra cậu hơi nhớ Nhan Việt.
Mấy ngày này Nhan Việt luôn ở cùng cậu, dọn vệ sinh, tưới nước, tiếp khách, hôm nay bỗng Nhan Việt không tới, Vi Viên Nghệ trống rỗng, cậu cảm giác không quen cho lắm.
Cảm xúc này đối với Lục Lăng Tây mà nói quá xa lạ, cậu mờ mịt ngồi trên ghế mây, vẫy vẫy tay với Đại Hắc đang ngồi xổm dưới quầy thu ngân. Đại Hắc vui vẻ chạy tới ngồi trước mặt cậu.
Lục Lăng Tây sờ đầu Đại Hắc, không biết làm sao: "Đại Hắc, mày nhớ Nhan đại ca không?"
Đại Hắc yên lặng nhìn cậu, vẻ mặt nghiêm túc.
Lục Lăng Tây đã quen với việc Đại Hắc sẽ kêu một tiếng khi cậu hỏi, lần này lại không rên tiếng nào, cậu ngẩn người rồi mới nhận ra. Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Đại Hắc, cậu phì cười ôm Đại Hắc. Sau khi cười xong Lục Lăng Tây mới thấy mình nghĩ nhiều rồi, Nhan đại ca khác với cậu, anh còn có công việc của mình. Bây giờ là lúc Nhan Việt được nghỉ nên mới ở trong cửa hàng vài ngày, chờ đến khi kỳ nghỉ của anh kết thúc, trong Vi Viên Nghệ cũng chỉ có mình cậu. Hơn nữa cậu còn có Đại Hắc nữa, không cần lúc nào cũng phải có Nhan đại ca trong cửa hàng.
Nghĩ thông rồi, Lục Lăng Tây thu lại suy nghĩ lên Taobao. Nhan đại ca không ở đây, thừa lúc không có ai cậu sẽ mua những hạt giống mà mình muốn đã, nếu không lát nữa có khách thì cậu không có thời gian làm việc này.
Sân bay Phượng Thành
An Kiệt mệt mỏi xuống máy bay, trên mặt có vẻ uể oải. Ai mà ở trên máy bay cả đêm thì cũng không chịu nổi như anh thôi, hơn nữa còn lệch múi giờ nữa chứ. Xách hành lý ra cửa, An Kiệt liếc một cái liền thấy Nhan Việt tới đón mình.
Giữa bãi đỗ xe lộn xộn của sân bay, Nhan Việt dựa nửa người vào cửa xe, khí thế trầm ổn, nhìn như là một bức tranh. Chỉ cần anh đứng đó thì rất dễ biến người xung quanh thành vật trang trí.
An Kiệt im lặng cười, đi nhanh về phía Nhan Việt, nhưng trong lòng lại thấy khó hiểu. Anh đã nghe từ chỗ Diệp Khang là gần đây Nhan Việt rơi vào hương ôn nhu, có chút vui đến quên cả trời đất. Anh đi theo Nhan Việt đã lâu, vẫn luôn xem Nhan Việt như một người máy vậy. Nghe nói Nhan Việt có người mình thích thì rất là kinh hãi. Trong suy nghĩ của anh thì Nhan Việt nếu có bạn gái thế nào cũng phải có chút thay đổi gì đó. Nhưng ai biết vừa thấy Nhan Việt thì người nọ vẫn giữ cái kiểu lạnh nhạt như cũ. Không biết với cái dáng vẻ này thì người kia sao chịu đựng được cậu ta vậy.
"Lão đại." An Kiệt vừa thầm bát quái vừa kích động đứng trước mặt Nhan Việt.
Nhan Việt mỉm cười, ý bảo An Kiệt lên xe. "Tôi đưa cậu về khách sạn nghỉ ngơi trước đã."
An Kiệt trêu ghẹo, "Lão đại tự mình lái xe, tôi sợ mình kích động quá không nghỉ ngơi được."
Nhan Việt thản nhiên nhìn anh, "Vậy vừa lúc, tôi có việc cần cậu làm."
An Kiệt nghe vậy nghĩ có chuyện gì gấp lắm, lập tức nâng cao tinh thần. "Chuyện gì?"
Nhan Việt luôn hào phóng với người đi theo mình, An Kiệt đã theo Nhan Việt năm năm, tiền lương tiền thưởng không tính, Nhan Việt còn đưa cho anh năm phần trăm cổ phần của Đầu tư Đức Trí nữa, khiến anh trung thành hết mực với Nhan Việt.
Nhan Việt lên xe, thuận miệng nói: "Giúp tôi mua nhà."
An Kiệt không hiểu, "Lão đại cậu tính dọn ra khỏi nhà họ Ân à? Nếu cậu không định ở lâu dài thì tôi đề nghị cậu nên tìm khách sạn nhà trọ là được rồi. Môi trường ở Phượng Thành không tốt lắm, sương mù quanh năm, nhà ở chỗ này không có giá trị đầu tư quá lớn." Anh thân là trợ lý của Nhan Việt liền lập tức tiến vào trạng thái làm việc, tất cả mọi việc đều xuất phát từ lợi ích của Nhan Việt.
Nhan Việt không giải thích, đưa ra một địa chỉ luôn, cụ thể đến nhà số mấy tòa số mấy của tiểu khu nào. "Tôi muốn mua căn nhà này, cậu nghĩ cách thuyết phục chủ nhà đi."
An Kiệt sửng sốt, nhưng nháy mắt đã nghĩ đến điều gì, kinh tủng nhìn Nhan Việt, trước khi Nhan Việt chú ý liền thu lại tầm mắt. Anh đã đoán được đây là chỗ nào rồi, chắc chắn là cách vách nhà chị dâu. Không ngờ là lão đại xuất mã còn có cô gái không lung lay. Tầm mắt của người đó rốt cuộc cao bao nhiêu vậy, ngay cả lão đại cũng không hợp mắt. Nhưng điều khiến anh không ngờ nhất là, điều đầu tiên anh làm khi đến Phượng Thành chính là mua nhà cho lão đại theo đuổi bạn gái. An Kiệt có chút dự cảm không tốt về tương lai của mình, anh cần phải nói chuyện với Diệp Khang mới được.
Tin An Kiệt đến Phượng Thành Diệp Khang biết rất nhanh. Anh đã ở Phượng Thành gần một tuần rồi, mỗi ngày ngoại trừ ở một chỗ với Nhan Việt, Lục Lăng Tây, còn rút chút thời gian đến gặp Tô Lãng. Anh tới đây là vì Nhan Việt, bây giờ Nhan Việt đang vui vẻ nên Diệp Khang cũng định về Trung Kinh. Vài ngày không đến, điện thoại của anh sắp bị thư ký nhỏ trong phòng khám tâm lý gọi đến nỗi nổ tung rồi.
Nhận được điện thoại của An Kiệt, Diệp Khang rất vui, "Tối đi ăn một bữa đi." Anh cầm điện thoại nói chuyện với An Kiệt, dự tính lùi ngày về Trung Kinh một ngày.
"Được." An Kiệt sảng khoái nói, "Đúng rồi." Anh nhìn thoáng qua bên ngoài, hạ thấp giọng nói: "Chuyện chị dâu lần trước cậu nói đấy, rốt cuộc lão đại đã theo đuổi được chưa?"
Bây giờ An Kiệt đã đến khách sạn, Nhan Việt đang ở bên ngoài nhìn tài liệu mà anh mang đến, còn anh thì ở trong phòng tám chuyện của ông chủ.
Diệp Khang nghe được hai chữ chị dâu thì khóe miệng giựt giựt, nét mặt có hơi quái lạ. Thực ra cũng không phải là anh cố ý nói dối An Kiệt, mà chuyện này hoàn toàn là hiểu lầm mà thôi. Lúc trước khi anh nói chuyện phiếm với An Kiệt liền thuận miệng nói Nhan Việt ở lại Phượng Thành là vì một người. Anh không ngờ An Kiệt lại có trí tưởng tượng phong phú như vậy, chưa đợi anh nói gì thì trí óc đã bay cao bay xa đến nỗi anh không kiềm chế lại được nữa. Diệp Khang định nói rõ thì chưa đợi anh mở miệng, An Kiệt đã vội nói chuyện Nhan Việt bảo anh mua một căn nhà.
Diệp Khang: "..."
Vừa nghe địa chỉ Diệp Khang đã biết đó là bên cạnh nhà Lục Lăng Tây, anh cầm điện thoại một lúc lâu không nói gì, không biết nên nói với An Kiệt thế nào, rằng chưa đến hai tháng mà ông chủ của cậu ta đã tiến hóa từ người máy thành tên biến thái rồi.