*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vấn đề mà nhà họ Lục đang gặp phải, Hợp Phổ cũng như vậy, thậm chí còn nghiêm trọng hơn nhà họ Lục. Dù sao xét đến nguồn gốc thì cơn cuồng phong này cũng bắt nguồn từ Hợp Phổ.
Từ khi Nhan Hải gặp chuyện ở nước ngoài, khiến Nhan Thế Huy phải vội vàng chạy ra nước ngoài, đến khi Ân Nhã nhân lúc Nhan Thế Huy không ở đã vội vàng xin phép đưa thuốc cỏ đông lăng ra thị trường, rồi Tôn Lập bị người của Hợp Phổ tố cáo nhận hối lộ, cuối cùng Hợp Phổ bị ảnh hưởng mà đầu tư thất bại, hàng loạt chuyện phát triển liên tục, hoàn toàn kín kẽ, Nhan Thế Huy không thể không nói một tiếng hay với người đã tính kế tất cả chuyện này. Nhất là khi người đó lại là con trai mình, là Nhan Việt mà ông ta vẫn nghĩ là đang nghỉ dưỡng ở nước ngoài.
Trong khu sinh vật mà Hợp Phổ mới đầu tư, Nhan Thế Huy nhìn tài liệu điều tra trong tay, sắc mặt âm trầm.
Ông ta biết Nhan Việt vẫn luôn có thái độ bất mãn với ông ta, cũng đề phòng Nhan Việt làm chút chuyện sau lưng, nhưng ông ta tuyệt đối không thể ngờ rằng ý đồ của Nhan Việt không phải là thừa kế Hợp Phổ, mà là hoàn toàn phá hủy nó. Rốt cuộc Nhan Việt có biết mình đang làm gì không? Câu hỏi này là câu Nhan Thế Huy muốn hỏi Nhan Việt nhất. Mất đi khách hàng hợp tác ở nước ngoài, đầu tư cỏ đông lăng thất bại, lỗ trên trăm triệu đặt trước mắt Nhan Thế Huy. Đây mới chỉ là phần lỗ bên ngoài mà thôi, điều thực sự khiến Nhan Thế Huy tức giận là hạng mục sau thất bại có nghĩa là Hợp Phổ đã chuyển hướng thất bại, cũng có nghĩa là bảy tám khu khoa học công nghệ sinh vật mà Hợp Phổ đã đầu tư cả trăm triệu vào đó đã thành đống gạch vụn hết.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, công trường xây dựng một tháng trước còn náo nhiệt đã không còn một bóng người, nơi nơi đều là tòa nhà đang xây dở, giàn giáo, xi măng, cát đất, những thứ đó chất đống lộn xộn, càng làm nổi bật sự hoang vu của khu sinh vật.
"Đã đình công nửa tháng rồi". Nhan Thế Huy phiền muộn nghĩ, có chuyện Tôn Lập, Hợp Phổ đã không thể chuyển hướng thành công ty khoa học công nghệ sinh vật. Nói như vậy, khu sinh vật này hoặc là bán đi, hoặc là dỡ xuống xây dựng cái khác. Dù là thế nào, thì tiền mà Hợp Phổ đầu tư vào cũng không thể thu lại được nữa.
"Chủ tịch, phu nhân muốn gặp ngài".
Trợ lý gõ cánh cửa đang mở ra, nói nhỏ.
Trong mắt Nhan Thế Huy hiện vẻ chán ghét, phẩy tay, "Nói với cô ta là tôi không có thời gian".
Trợ lý khó xử, nhưng vẫn gật đầu.
Nghe tiếng bước chân của trợ lý đi xa, sắc mặt Nhan Thế Huy không đẹp hơn chút nào. Ông ta biết Ân Tình Lam tìm ông ta là vì chuyện gì, chỉ là hy vọng ông ta có thể bảo lãnh cho Ân Nhã. Một tuần trước, Ân Nhã đã bị người bắt đi khi đang ở nhà, là người phụ trách hạng mục cỏ đông lăng, cô ta được yêu cầu hợp tác với cảnh sát để điều tra chuyện Tôn Lập nhận hối lộ. Đã bảy ngày trôi qua, vẫn chưa có dấu hiệu gì là Ân Nhã sẽ được thả, Ân Tình Lam sốt ruột, vậy mà lại đến tìm ông ta.
Nếu để Nhan Thế Huy nói, thì con nhóc Ân Nhã kia cũng giống như mẹ nó vậy, đúng là việc thành không có việc bại thì thừa. Bây giờ ông ta suy nghĩ cẩn thận lại, thì hạng mục cỏ đông lăng này ngay từ đầu đã có vấn đề. Nghiên cứu viên đã tố cáo Tôn Lập kia cũng không phải là người mới, mà là người từ lúc hạng mục bắt đầu, nếu không trong tay anh ta sẽ không có nhiều chứng cứ xác đáng như vậy. Buồn cười là Ân Nhã sàng chọn một hồi lâu, kết quả lại chọn phải cái đinh mà Nhan Việt chôn vào. Có thể nói tất cả phiền phức hiện nay của Hợp Phổ đều đến từ hạng mục này, ngay cả nhà họ Lục cũng vậy.
Nghĩ đến đây, Nhan Thế Huy lạnh mặt rời khỏi khu sinh vật đang xây dở. Ông ta không quan tâm đến sống chết của Ân Nhã, nhưng quan tâm đến phản ứng của Ân Vĩnh Đức. Nhất là sau khi Ân Vĩnh Đức biết tất cả đều là Nhan Việt tính kế thì sẽ làm thế nào đây? Dù có muốn thừa nhận hay không, thì ông ta đã không thể khống chế Nhan Việt được nữa. Dù là quyền thừa kế Hợp Phổ, hay là tình thân giữa cha con, bây giờ hình như Nhan Việt đã không thèm để tâm nữa, hoặc là nó chưa từng để tâm.
Những hỗn loạn ở Trung Kinh tạm thời còn chưa ảnh hưởng đến cuộc sống của Nhan Việt. Sau khi từ Côn Nam về rồi nghỉ ngơi vài ngày, Lục Lăng Tây và Nhan Việt chuẩn bị đi một chuyến đến thôn Linh Thủy. Đi cùng còn có Diệp Khang và ông Mẫn đang có hứng thú với trúc cứng. Lục Lăng Tây không biết Nhan Việt đã liên hệ với ông Mẫn từ lúc nào, càng không biết anh đã đưa một phần tài liệu giới thiệu trúc cứng cho ông Mẫn lúc nào. Đến khi ông Mẫn chủ động đến tìm cậu nói muốn đi xem trúc sào, Lục Lăng Tây mới nhớ Nhan Việt đã từng nói ông Mẫn là một cơ hội của bọn họ. Cậu tưởng cơ hội này là chỉ cây khổ phối ba hương giao, chẳng lẽ thực ra là trúc cứng sao?
Suy nghĩ này dạo quanh đầu Lục Lăng Tây một vòng, cậu liền không thấy hứng thú nữa mà dời sự chú ý đi, ôm Đại Hắc mệt mỏi muốn ngủ. Nhan Việt nhìn trong gương chiếu hậu thấy Lục Lăng Tây sắp ngủ, liền săn sóc đi chậm lại. Tối hôm qua hai người đều ngủ muộn, chắc là Lục Lăng Tây còn chưa nghỉ ngơi đủ.
"Nhan đại ca, đã đến chưa?". Lục Lăng Tây mơ màng hỏi.
Nhan Việt nhìn giờ, "Còn mấy phút nữa".
Từ khi tốc độ tinh lọc đất đẩy nhanh hơn, thì từ trạm thu phí ở nội thành đến vườn hoa Khâu Điền ở phía Nam đều đã được tinh lọc. Bởi vậy cây cỏ ở hai bên đường đều mọc rất tốt, hoàn toàn che khuất thôn làng ở cách đó không xa. Nếu có xe đi ngang qua, chỉ dựa vào phong cảnh ven đường sẽ rất khó phân biệt được rốt cuộc bọn họ đã đi đến đâu.
Nghe thấy còn mấy phút nữa, Lục Lăng Tây cố gắng tỉnh táo lại. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng cười nói, "Nhan đại ca, anh xem phía ngoài đi".
Nhan Việt nhìn về phía mà Lục Lăng Tây chỉ, trong đám cây rậm ven đường, hai cái cọc gỗ cao ba bốn mét đóng trên đất, một tấm ván gỗ lớn đóng trên cột, trên đó vẽ minh họa thôn làng gần đó, chỉ hướng bọn họ đi đến đâu. Dù là cột hay tấm ván đều quấn đầy dây leo xanh rì thường thấy ở Phượng Thành, hoa nhỏ màu tím tô điểm xung quanh, tràn ngập không khí thôn quê.
"Không biết là ai đã nghĩ ra nữa". Lục Lăng Tây thích thú nói.
Nhan Việt đoán mò: "Lý đại gia?".
Cách mấy mét, trên một chiếc xe khác, ông Mẫn cũng nhìn thấy bảng hướng dẫn bên ngoài. "Cái này thú vị thật đấy".
Diệp Khang hơi đắc ý, bảng hướng dẫn này là ý của anh. Trong một tháng Nhan Việt không ở đây anh đã chạy đến thôn Linh Thủy không ít lần, sau khi thân thiết với người trong thôn, anh thường góp ý với họ mấy chuyện gì đó.
Qua bảng hướng dẫn không bao lâu, bọn họ liền thấy biểu tượng của thôn là cây liễu đại thụ. Cho dù mấy ngày nay ở Phượng Thành ông Mẫn đã quen với cuộc sống được cây xanh bao quanh, nhưng phong cảnh ở thôn Linh Thủy vẫn khiến ông không thể tin nổi. "Đúng là thế ngoại đào nguyên". Ông Mẫn sau khi xuống xe chỉ nghĩ được một câu này.
Những năm làm việc ông đã đi không ít nơi, những nơi có phong cảnh tuyệt đẹp cũng thấy không ít, khoảng thời gian trước đi đến rừng mưa cũng thấy không tệ. Nhưng ông có thể nói không có chỗ nào giống thôn Linh Thủy hết, con người và tự nhiên hòa hợp hoàn mỹ với nhau. Ông nhìn thấy trên nhiều mái hiên, trên mái nhà, trên cổng lớn, nơi nơi đều mọc đầy dây leo xanh ngắt. Hoa đèn lồng màu đỏ, cúc huân chương màu sắc rực rỡ, đậu cánh chim từng chuỗi đứng thẳng... Cả thôn Linh Thủy như đang nằm trên biển hoa vậy.
Đi vào thôn, lá liễu đại thụ duỗi ra, che đi ánh mặt trời chói chang. Có gió thổi qua mang đến ẩm ướt của sông Linh Thủy, mùi cỏ cây thơm ngát pha lẫn vào, khiến người ta thấy vui vẻ thoải mái, sảng khoái tinh thần.
"Đi thôi, chúng ta xốc tinh thần đi leo núi đi".
Ông Mẫn chỉ vào hai ngọn núi nhỏ cách đó không xa, cảm xúc dâng trào nói. Trúc được trồng lên núi vào đầu tháng bốn, nhưng chỉ mới hai tháng ngắn ngủi, cả hai ngọn núi hoang vu đã thành một biển trúc nối liền rồi. Phóng mắt nhìn sang, khắp núi đồi đều là trúc cao bảy tám mét, có gió thổi qua, trúc gợn như sóng biển. Xa xa xanh ngắt không ngừng, như bức họa ngập tràn ý thơ, có thể nói là đẹp không sao tả xiết.
Lục Lăng Tây biết trúc mọc rất nhanh, nhưng cậu không ngờ lại lớn nhanh như vậy. Theo như Diệp Khang nói, thì những cây trúc này đã có thể khai thác được rồi. Mấy hôm trước Trịnh Tân Hà đến đây chặt không ít trúc, mang đi làm hàng mẫu cho trúc cứng.
"Cậu nói kết quả thí nghiệm hàng mẫu sẽ thế nào?". Ông Mẫn đầy hứng thú hỏi.
"Đạt tiêu chuẩn trăm phần trăm". Diệp Khang rất tự tin về việc này.
Ông Mẫn ngẫm nghĩ gật đầu. Diệp Khang thấy vậy, cùng Nhan Việt liếc nhau rất nhanh, xem ra ông đã động tâm rồi.
* Hoa đèn lồng (tên khoa học: Fuchsia) có tên khác ở Mỹ là hoa bông tai công nương (Lady"s ear drops) là một chi có khoảng 100 loài hoa. Fuchsia thuộc Họ Anh thảo chiều (onagraceae). Đa số các loài phát xuất từ vùng rừng núi của Trung- và Nam Mỹ. Một số ít loài có nguồn gốc từ Tahiti và Tân Tây Lan.
Chi này được đặt tên theo bác sĩ và cũng là nhà nghiên cứu thực vật Leonhart Fuchs, sống trong thế kỷ 16.
Nhiệt độ thích hợp cho cây tăng trưởng là 20-26⁰C. Dưới 15⁰C hay trên 30⁰C là cây mọc yếu.
* Cúc huân chương (tên khoa học: Gazania rigens) còn được gọi là hoa huân chương, là thực vật thân thảo sống lâu năm, nguồn gốc từ Nam Phi và Mô-dăm-bích, thích ánh mặt trời ấm áp. Bởi vì ở gốc hoa có đốm mắt màu đậm và vòng màu giống như huân chương nên được gọi là cúc huân chương.
* Đậu cánh chim (tên khoa học: Lupinus micranthus Guss.) là cây thân cỏ ngắn ngày, có thể đạt đến độ dài 70 cm.