Bởi vì phát hiện ra cây khổ phối ba hương giao, nên nhóm Lục Lăng Tây ở lại Côn Nam thêm nửa tháng nữa. Chờ bọn họ xem xong triển lãm hoa lan thu dọn đồ chuẩn bị quay về Phượng Thành, thì đã là cuối tháng năm sắp sang tháng sáu. Đi cùng ngoại trừ bốn người lúc đầu, thì còn thêm Vương Triều Lượng và ông Mẫn nữa.
Hơn nửa tháng qua, Vương Triều Lượng không ngừng nghiên cứu và thử nghiệm "cây dầu" mới phát hiện trong rừng mưa này. Cuối cùng ông cũng chắc chắn được loại cây được Lục Lăng Tây gọi tên là khổ phối ba hương giao này chảy ra chất dịch có thể thay thế cho dầu diesel, không cần chế biến gì cả, sản xuất đơn giản lại tiện lợi. Ngoài ra, chất dịch của cây không chứa sulfide, lúc đốt sẽ không tạo ra mưa axit ô nhiễm không khí. Hơn nữa độ an toàn của chúng rất tốt, không gây nổ mạnh, sau khi dùng cũng không phá hoại môi trường sinh thái. Quan trọng hơn là, loại cây này vừa giúp phục hồi môi trường sinh thái, vừa có khả năng khai thác được dầu liên tục, là nguồn tài nguyên tái sinh khó có được.
Vương Triều Lượng sửa sang lại báo cáo, còn chưa phát biểu đã được vườn thực vật xem trọng. Trước khi bọn họ rời khỏi Côn Nam, vườn thực vật đã phái người đến trạm công tác ở rừng mưa, định dời một cây khổ phối ba hương giao về vườn thực vật, tiến hành nghiên cứu thêm một bước nữa.
Những chuyện tiếp sau đó Lục Lăng Tây đều giao cho Nhan Việt và Vương Triều Lượng xử lý, bây giờ cậu chỉ nghĩ về nhà mà thôi. Trước khi đến Côn Nam, Lục Lăng Tây luôn ngập tràn chờ mong về lần đi chơi đầu tiên này, nhưng ở bên ngoài lâu, cậu càng nhớ Vương Thục Tú và Đại Hắc, càng nhớ Vi Viên Nghệ quen thuộc.
Trên máy bay, ông Mẫn nhỏ tiếng cảm thán với ông Trương: "Vốn lần này đến Côn Nam chỉ vì gặp bạn già, không ngờ lại có thu hoạch lớn như vậy. Nguồn năng lượng kiểu mới đó, nếu Phượng Thành quy hoạch tốt sẽ dần dần giảm sự ỷ lại với than đá, thay đổi cơ cấu kinh tế thì môi trường cũng sẽ biến đổi lớn".
Nghe xong lời ông Mẫn cảm thán, ông Trương cười cười, cơ cấu kinh tế Phượng Thành là cần thay đổi, nhưng môi trường thì... Ông cười nói: "Mẫn lão đầu, đã mấy năm rồi ông chưa về Phượng Thành đúng không?".
Ông Mẫn không vui, "Gì mà mấy năm, mới hai năm chưa về thôi".
"Vậy không đúng sao". Ông Trương nghĩ đến biến đổi một năm này của Phượng Thành, cười nói: "Vậy ông đợi mà xem, môi trường ở Phượng Thành không như ông nghĩ đâu".
"Sao thế?".
Ông Trương cười tủm tỉm không nói, cố ý để lại một cái nút.
Ông Mẫn oán hận trừng mắt nhìn ông, lòng tò mò bị gợi lên.
Cũng chỉ cần ngủ một giấc thôi, thì đã đến Phượng Thành. Ông Mẫn lúc mới xuống máy bay còn chưa thấy gì, chờ đến khi ông ra đến sảnh lớn của sân bay liền sửng sốt. Đập vào trong tầm mắt, ngoại trừ bãi đậu xe và đường băng, thì đâu đâu cũng mọc đầy cỏ nhỏ xanh rì, như là một tấm thảm phủ kín bên ngoài sân bay. Ông nhìn ra bên ngoài cửa thủy tinh, xung quanh cột đèn đường, hàng rào vây quanh... Bất cứ nơi nào có thể nhìn thấy, thì đều mọc đầy cây leo xanh mát, hoa nhỏ màu tím, gió nhẹ thổi qua, mùi hoa bay đến.
"Đây là sao vậy?". Ông Mẫn giật mình nhìn mọi người.
Ông Trương cũng hơi bất ngờ, quang cảnh xung quanh lại khác với lúc trước khi ông đi. Nhưng ông phản ứng lại rất nhanh, đắc ý nói: "Như ông thấy đấy. Sao? Không kém Côn Nam đúng không?".
Ông Mẫn không thể tin được, ngẩng đầu nhìn lên. Bầu trời trong xanh, từng đám mây trắng bay qua, là trời trong hiếm thấy của Phượng Thành trong ký ức của ông.
Chưa đợi ông hết ngỡ ngàng, An Kiệt đã lái xe đến trước mặt bọn họ. Trước đó Nhan Việt đã nói với ông Trương là sẽ sắp xếp người đến đón. Đến lúc đó sẽ đưa mấy người ông Trương về trước, anh và Lục Lăng Tây sẽ về cuối cùng. Ngồi trên xe, ông Mẫn còn đang nghĩ đến sự thay đổi ở Phượng Thành. Mới đầu ông tưởng những gì mình thấy là do công nhân ở sân bay trang trí, nhưng chờ đến lúc ông rời khỏi sân bay mới phát hiện không chỉ là ở sân bay, mà là cả Phượng Thành đều không giống như trong trí nhớ của ông.
Trong ấn tượng của ông, quãng đường từ sân bay đến nội thành là đủ mọi nhà xưởng lớn nhỏ. Lúc trước khi ông đi qua đoạn đường này, ngẩng đầu lên chỉ nhìn thấy sương mù, cũng chỉ ngửi được mùi hắc ín gay mũi. Trên đường có xe đi qua là khói bụi bay mù mịt, không thể nào mở cửa sổ ra được, nếu không thì phải rửa xe. Nhưng chỉ hai năm ngắn ngủi, không chỉ sương mù không còn, mà hai bên đường cũng mọc đầy cây xanh đủ mọi kiểu dáng. Nhìn xuyên qua cây xanh là có thể thấy được nhà xưởng máy móc, nhưng cửa sắt lúc trước đã biến thành biển cây leo, nở đầy hoa nhỏ màu tím mà ông thấy ở sân bay.
Nhan Việt hạ cửa kính xuống, trên đường sạch sẽ không một chút tro bụi. Mùi hoa thoang thoảng bay đến, khiến tâm trạng không hiểu sao lại bình yên trở lại. Ông Mẫn có ảo giác như cả Phượng Thành đã được bao trùm trong mùi hoa và màu xanh, hơn nữa càng gần nội thành thì cảm giác này càng rõ ràng hơn.
Suốt dọc đường ông đều kinh ngạc, mọi người nhìn thấy đều cười cười.
Nhan Việt nhân lúc mọi người không chú ý đến khẽ hỏi Lục Lăng Tây, "Phạm vi tinh lọc đất đã rộng như vậy rồi sao?".
Lục Lăng Tây gật đầu, cũng nhỏ giọng nói: "Hình như do khí hậu ấm hơn nên tốc độ tinh lọc đất nhanh hơn mùa đông một chút, hơn nữa bây giờ khắp nơi đều là cây xanh, cũng đẩy nhanh tốc độ tinh lọc hơn".
Thực ra khi bọn họ rời khỏi Phượng Thành vào cuối tháng tư, thì cảnh quan xung quanh không thay đổi nhiều như vậy. Đến tháng năm xuân về hoa nở chính là mùa phát triển của thực vật, phối hợp với hiệu quả tinh lọc đất, nên cả cây ở cả Phượng Thành như đều được phun thuốc kích thích hết vậy.
Nửa tiếng sau, An Kiệt dừng xe ở trước cửa tiểu khu mà ông Trương ở. Hôm nay là thứ bảy, ở cửa có không ít người, hình như là đang tổ chức làm cỏ tập thể ở tiểu khu. Ông Mẫn một đường đến đây đã thấy không ít hình ảnh tương tự, ngay cả kinh ngạc cũng lười. "Đám cỏ này sẽ được xử lý thế nào?". Ông Mẫn thuận miệng hỏi một câu.
Ông Trương cười tủm tỉm nói: "Đưa đến trang trại nuôi bò ở ngoại thành phía Tây, bên đó sẽ lái xe đến thu gom, một xe cỏ chỉ bán mười tệ, rẻ hơn mua thức ăn gia súc nhiều".
Ông Mẫn: "...".
Ba người xuống xe ở đây, một lát sau, Lục Lăng Tây nhìn qua cửa kính xe thấy được tường vây của tiểu khu. Cũng giống như những gì bọn họ thấy trong nội thành, tường vây tiểu khu mọc đầy cây leo hoa nhỏ, có cây leo rất dài bò lên tòa nhà gần đó nhất, tạo thành một hành lang hoa tím ở cửa. Lục Lăng Tây đã nghe Vương Thục Tú nói chuyện này trong điện thoại rồi, hình như hành lang hoa này bây giờ đã thành "phong cảnh" nổi tiếng quanh đây, có không ít người sắp kết hôn đã chạy đến cửa tiểu khu chụp ảnh cưới, xem hành lang hoa này thành phông nền. Vương Thục Tú và Tiêu Phong cũng chạy theo mốt chụp vài tấm, nghe nói chờ Lục Lăng Tây về sẽ kéo cậu đi đến chụp ảnh gia đình.
Lục Lăng Tây nhìn xong hành lang hoa, quay đầu lại chợt nghe Nhan Việt nói: "Về nhà tắm rồi ngủ một giấc đi, đến tối anh sẽ đến tìm em".
Bởi vì còn chưa biết thái độ của Vương Thục Tú với anh, nên Nhan Việt lo lắng về nhà sẽ không gặp được Lục Lăng Tây, dặn dò cậu trước. Tuy trước lúc đi nhìn Vương Thục Tú có vẻ là đồng ý, nhưng trong lòng Nhan Việt vẫn không chắc lắm.
Lục Lăng Tây nghiêm túc gật đầu, nhỏ giọng nhắc nhở: "Lúc đến đừng quên mua quà cho mẹ đấy".
Nhan Việt cười khẽ, cúi đầu hôn một cái lên mặt Lục Lăng Tây, "Anh biết".
Lục Lăng Tây bị An Kiệt nhìn nên hơi xấu hổ, đẩy Nhan Việt ra định nói gì đó, thì bên ngoài xe vang lên tiếng chó sủa, Đại Hắc kích động chạy từ trong hàng hiên ra, hai chân trước bám lên cửa kính. Ở sau Đại Hắc, Tiêu Trăm Vạn cũng học theo bám lên cửa.
"Đại Hắc, Tiêu Trăm Vạn".
Lục Lăng Tây vui mừng, đẩy cửa ra đi xuống xe, ôm chặt Đại Hắc không buông. Tiêu Trăm Vạn hưng phấn cọ đến, thân mình tròn vo cố gắng chen vào, cũng muốn giống Đại Hắc chui vào trong lòng Lục Lăng Tây. Lục Lăng Tây bị động tác của Tiêu Trăm Vạn chọc cười, vươn tay cũng ôm nó vào lòng. "Đại Hắc, tao nhớ mày lắm". Cậu nhìn Đại Hắc nói nhỏ.
Đại Hắc thò đến liếm liếm trên mặt Lục Lăng Tây, đôi mắt đen thân thiết nhìn cậu, kêu nhỏ một tiếng.
Lục Lăng Tây mỉm cười, "Tao biết".
Cậu và Đại Hắc xa cách đã lâu mới gặp như là có rất nhiều chuyện không nói hết được vậy, Vương Thục Tú nghe thấy tiếng đi ra, trừng mắt nhìn Lục Lăng Tây, "Tới cửa rồi mà không vào nhà sao".
"Mẹ". Lục Lăng Tây lấy lòng đi đến ôm chặt cánh tay Vương Thục Tú. Vương Thục Tú cười cười. Cô mang theo Lục Lăng Tây xoay người định vào nhà, nghĩ đến gì đó, dừng một lúc quay đầu lại nói: "Nhan Việt cậu cũng vào đi, bác cả của Tiểu Tây cũng ở đây, người một nhà cùng ăn bữa cơm".
Nhan Việt: "...".
Hạnh phúc đến quá đột ngột, ngay cả Nhan Việt cũng sửng sốt đến ngơ người. Lục Lăng Tây thì phản ứng trực tiếp hơn, lập tức nhìn Vương Thục Tú. Vương Thục Tú tiện tay đập cậu một cái, "Không nhận ra mẹ mình sao".
Lục Lăng Tây vội lắc đầu, cười híp mắt.
Nhan Việt đang định theo sau, nghĩ đến An Kiệt còn ở đây, thì An Kiệt đã thức thời chuẩn bị rời đi. Anh vẫy tay với Nhan Việt qua cửa kính, khẽ nói: "Lão đại cố lên, tôi đi trước đây, nhớ là tiền lì xì cuối năm phải dày hơn đấy".
Nhan Việt: "...".
Như Vương Thục Tú đã nói, bữa cơm này là lần đầu tiên Nhan Việt lấy thân phận người nhà của Lục Lăng Tây cùng ăn. Nhìn thấy anh đi vào, phản ứng của mọi người cũng như bình thường vậy. Nhan Việt thở phào, điều này có nghĩa là người nhà của Tiểu Tây đã chấp nhận sự hiện hữu của anh.
"Nhanh đi rửa tay rồi chuẩn bị ăn cơm". Vương Thục Tú giục nói.
Lục Lăng Tây nghe lời đi rửa tay, cũng tiện đường kêu Nhan Việt cũng đi luôn. Hai người chen chúc trong phòng vệ sinh nhỏ hẹp, Lục Lăng Tây xoa xoa nước rửa tay lên tay Nhan Việt, Nhan Việt nhìn cậu, khóe môi dần dần cong lên. Lục Lăng Tây rửa sạch tay, nhân lúc Nhan Việt đang rửa tay thì nhón chân lên hôn anh một cái, mắt Nhan Việt sáng lên, như là có ngọn lửa bùng lên vậy. Anh vừa định hôn lại thì Vương Thục Tú đứng ở cửa ho nhẹ một tiếng. Cả người Lục Lăng Tây bỗng cứng đờ, vừa nghĩ lúc nãy Vương Thục Tú thấy được cậu hôn Nhan Việt, lỗ tai liền đỏ lên. Nhan Việt im lặng cười cười.
Hai người rửa sạch tay xong liền đi ăn cơm. Lục Lăng Tây những kể chuyện thú vị ở Côn Nam, trọng điểm nhắc đến là cây khổ phối ba hương giao. Nhan Việt ở bên cạnh thỉnh thoảng bổ sung mấy câu, hai người phối hợp rất ăn ý. Tiêu Hồng vừa nghe có cây sinh ra dầu thì thấy hứng thú. Hắn vừa xử lý hết chuyện ở Tây Bắc, đang nhàn rỗi không có việc gì làm, trồng cây cũng là một con đường tốt. Tất nhiên chuyện này còn phải xem ý của Lục Lăng Tây và Nhan Việt đã, Tiêu Hồng cũng chỉ nghĩ như vậy mà thôi.
Hắn vừa nhắc đến, Nhan Việt và Lục Lăng Tây nhìn nhau, đồng ý ngay lập tức. Bây giờ chuyện ở Vi Viên Nghệ càng lúc càng nhiều, anh và Tiểu Tây bận rộn không lo hết được. Có Tiêu Hồng giúp đỡ, anh cũng có thể thoải mái một chút.
"Được". Tiêu Hồng vỗ mạnh vai Nhan Việt, cười nói: "Sau này chúng ta trồng cây thật tốt, có thể kiếm được tiền hay không thì khoan hẵng bàn, coi như cải thiện môi trường cũng được". Tiêu Hồng cảm thấy trước đây hắn khai thác than ít nhiều gì cũng là phá hoại môi trường, bây giờ trồng cây coi như bù lại, tốt xấu gì cũng cầu được an lòng.
Tiêu Hồng vỗ rất mạnh, Nhan Việt mặt không đổi sắc mà chịu đựng. Tuy nhìn Tiêu Hồng là thực sự vui mừng, nhưng dùng sức như vậy không biết chắc được là có phải cố ý hay không. Nói không chừng là đang thay Tiêu Phong uy hiếp anh. Vẻ mặt anh như không có chuyện gì, trong mắt Tiêu Hồng hiện lên một tia kỳ lạ, Tiêu Phong nhìn thấy bất đắc dĩ cười cười.
Người một nhà vui vẻ ăn xong bữa cơm. Chu Hiểu Mạn và Tiêu Hồng chủ động thu dọn bát đũa. Lục Lăng Tây định giúp đỡ thì Vương Thục Tú ngăn lại, "Tiểu Tây, mẹ và ba có chuyện muốn nói với con".
Nhan Việt vừa nghe là biết Vương Thục Tú muốn nói gì, anh lo lắng nhìn Lục Lăng Tây, ngồi bên cạnh cậu không nhúc nhích. Tuy anh cảm thấy lúc này Vương Thục Tú chưa chắc đã muốn anh ở đây, nhưng anh biết nhiều hơn Vương Thục Tú, trong lòng biết tin tức mà Vương Thục Tú muốn nói đối với Lục Lăng Tây không chỉ là chuyện thân thế thôi đâu, chỉ sợ...
Nhan Việt nhờ bàn ăn che khuất vươn tay cầm tay Lục Lăng Tây, Lục Lăng Tây cảm giác có gì đó không đúng, cậu nhìn Vương Thục Tú lại nhìn Nhan Việt, khẽ hỏi: "Chuyện gì ạ?".
Vương Thục Tú thấy hết động tác nhỏ của Nhan Việt, nhưng không ngăn lại, chỉ là bình tĩnh lại, chậm rãi nói: "Lục Nhất Thủy... Có thân thích bên ba con tìm đến đây, muốn để con nhận tổ quy tông. Tất nhiên là mẹ không đồng ý".
Cô nói thẳng ra, trực tiếp tỏ thái độ của mình, Tiêu Phong bất đắc dĩ nhìn cô, bàn bạc lúc trước của hai người thành công cốc hết rồi.
Nhan Việt cũng không ngờ Vương Thục Tú lại thẳng ra như vậy, có hơi bất ngờ, nhưng ngược lại Lục Lăng Tây không thấy sao cả, chỉ hỏi lại theo bản năng, "Là ai ạ?".
Vẻ mặt Vương Thục Tú không tình nguyện nói: "Lục Hằng Xuyên, người của tập đoàn Lục thị ở Trung Kinh, cũng chính là ông nội của con".
Chỉ vài từ đơn giản rơi vào trong tai, lại không khác gì sét đánh giữa trời quang, mặt Lục Lăng Tây lập tức trắng bệch.