Buổi tối sau khi về nhà, Vương Thục Tú hỏi Lục Lăng Tây chuyện vườn hoa. Lần này Lục Lăng Tây nói chỉ ở lại thôn Linh Thủy một ngày, kết quả lại ở hơn một ngày. Tuy lúc gọi điện Lục Lăng Tây có nói không có việc gì, nhưng Vương Thục Tú vẫn lo lắng.
Theo như lúc trước thì Vương Thục Tú luôn dùng kiểu nuôi thả với Lục Lăng Tây. Trước đây là Lục Lăng Tây quá phản nghịch không muốn cho cô quản, sau lại là Lục Lăng Tây quá hiểu chuyện, không có chỗ nào cô có thể quản được cả. Cho dù Lục Lăng Tây còn nhỏ đã buôn bán một cửa hàng hoa, Vương Thục Tú cũng hoàn toàn không lo lắng gì. Nhưng không biết gần đây có chuyện gì, chắc là ảnh hưởng do việc mang thai, nên Vương Thục Tú bắt đầu quan tâm nhiều đến Lục Lăng Tây hơn, thường hỏi thêm mấy câu.
Cô hỏi mấy chuyện vụn vặt, Lục Lăng Tây cũng muốn cô được vui, nên chọn những chuyện có thể nói nghiêm túc nói một lần. Ngoại trừ tấm bảng và cây liễu tiến hóa, thì những chuyện khác Lục Lăng Tây cũng không giấu Vương Thục Tú.
"Nhan đại ca nói...".
Lục Lăng Tây nhắc đến Nhan Việt mấy lần, trong lòng Vương Thục Tú không hiểu sao thấy lộp bộp. Gần như mở đầu mỗi câu của tiểu hỗn đản đều là Nhan đại ca nói, tên Nhan Việt xuất hiện trong lời nói của tiểu hỗn đản hình như quá nhiều rồi. Cô nhớ lần trước đến bệnh viện cảm giác được gì đó, trong lòng có một suy nghĩ hiện lên, nhưng lại không dám nghĩ lại.
Vương Thục Tú như không có việc gì mà nghe Lục Lăng Tây kể chuyện, tựa như tùy ý hỏi: "Mẹ nhớ là bên chỗ vườn hoa hình như chỉ có một căn phòng có thể ở lại, Tiểu Tây con với Nhan Việt ở thế nào vậy?".
Lục Lăng Tây sửng sốt, không hiểu ý của Vương Thục Tú lắm, nhưng cậu vẫn trả lời: "Cùng ở ạ".
Tim Vương Thục Tú trầm xuống, suy nghĩ không yên lòng này lại càng hiện lên mạnh mẽ hơn. Cô muốn nói gì đó, Tiêu Phong tắm xong đi ra thấy hai mẹ con đang ngồi nói chuyện, liền nhắc nhở: "Không còn sớm nữa, Tiểu Hoa em nên nghỉ ngơi thôi".
Dù sao Vương Thục Tú cũng đã lớn tuổi, không thể so được với những cô gái hai mấy tuổi mang thai được, mỗi ngày ít nhất phải nghỉ ngơi đủ mười bốn, mười lăm tiếng. Tiêu Phong rất chú ý việc này, nghiêm khắc quy định thời gian của Vương Thục Tú, đến chín giờ tối là liền giục cô đi ngủ. Y vừa nói vậy, Lục Lăng Tây thấy đã gần chín giờ, liền nói: "Mẹ đi ngủ sớm đi, con đi tìm Nhan đại ca".
Cậu nói xong muốn đi, Vương Thục Tú theo bản năng gọi cậu lại. Lục Lăng Tây không hiểu nhìn Vương Thục Tú, Vương Thục Tú nhớ lời Chu Hiểu Mạn nói lần trước, bình tĩnh lại hỏi: "Tiểu Tây, con thấy chúng ta chuyển sang nhà mới lớn hơn thì thế nào?".
Lục Lăng Tây bất ngờ chớp chớp mắt, "Chuyển nhà ạ?".
Vương Thục Tú gật đầu, lý do đã có sẵn. "Trong nhà sắp có thêm một người, nhà này không đủ để ở nữa. Mẹ nghĩ chúng ta dọn đến ở căn nhà của ba con lúc trước, hai bác con sẽ dọn đến đây ở. Chờ sau này có nhà nào thích hợp thì chúng ta chuyển sau".
Vương Thục Tú lấy lý do chuyển nhà rất hợp tình hợp lý, Lục Lăng Tây chần chừ không trả lời. Cậu không muốn tách xa với Nhan Việt, nhưng lại không tìm thấy lý do gì để từ chối.
Lục Lăng Tây không nói gì, tầm mắt hơi dao động, tim Vương Thục Tú lại trầm xuống lần hai, cái suy nghĩ vớ vẩn trong lòng kia càng rõ ràng hơn. Tiêu Phong đợi hồi lâu chưa thấy Vương Thục Tú về phòng ngủ, đi ra liền thấy hai mẹ con không ai nói gì, hình như là có mâu thuẫn. Trong lòng y thấy quái lạ, lẽ ra Tiểu Tây chắc chắn sẽ không chọc Vương Thục Tú tức giận mới đúng, rốt cuộc là có chuyện gì? Y ở trong phòng ngủ cũng không nghe thấy động tĩnh gì bên ngoài. Tiêu Phong cười hòa giải, nói: "Tiểu Hoa còn chưa ngủ sao? Tiểu Tây cũng đi ngủ sớm đi, ngày mai phải đến cửa hàng nữa".
Tiêu Phong vừa nói vừa liếc mắt ra hiệu cho Lục Lăng Tây, Lục Lăng Tây do dự nhìn Vương Thục Tú, khẽ nói: "Ba mẹ ngủ ngon". Rồi xoay người về phòng mình. Cậu dù ngốc cỡ nào cũng nhận ra không khí lúc này là lạ, hình như Vương Thục Tú không vui lắm. Là vì chuyện cậu không muốn chuyển nhà sao?
Lục Lăng Tây vừa đóng cửa phòng, Tiêu Phong liền dỗ Vương Thục Tú về phòng. "Có chuyện gì vậy? Tiểu Tây chọc giận em chỗ nào?". Tiêu Phong hỏi.
Vương Thục Tú không biết nên nói thế nào. Hiện giờ cô cũng chỉ đoán mà thôi, còn chưa chắc chắn được liệu có phải như cô nghĩ hay không.
Tiêu Phong nhìn sắc mặt cô, nói giùm cho Lục Lăng Tây, "Tiểu Tây luôn hiểu chuyện, có chuyện gì thì em nói từ từ với nó, đừng vội vã nóng giận".
Vương Thục Tú thở dài không nói gì, kéo chăn nằm xuống nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ. Tiêu Phong lo lắng nhìn Vương Thục Tú, tắt đèn nằm bên cạnh cô.
"Anh cảm thấy Nhan Việt là người thế nào?". Vương Thục Tú nằm một lúc lâu cũng không ngủ được, xoay người hỏi Tiêu Phong một câu.
"Sao lại nhắc đến Nhan Việt?". Mấy hôm trước Vương Thục Tú cũng hỏi câu thế này.
Giọng Vương Thục Tú có chút cáu kỉnh, "Anh nói xem Nhan Việt mãi vẫn chưa có bạn gái, liệu có phải có gì đó lạ thường không?".
Trong lòng Tiêu Phong khẽ động, đoán được nguyên nhân Vương Thục Tú khác lạ. Y không nói gì, Vương Thục Tú coi như y đồng ý, dù sao cũng không ngủ được nên trò chuyện luôn. "Anh cũng phát hiện đúng không, Tiểu Tây đối xử rất đặc biệt với Nhan Việt. Trước đây em bận chuyện quán cơm nên cũng không để ý, cảm thấy Nhan Việt đối xử với Tiểu Tây cũng không khác Dịch Hàng là bao. Nhưng trước đây dù Tiểu Tây có quan hệ tốt với Dịch Hàng thế nào thì cũng không tốt đến như vậy, ban ngày buổi tối ở cùng nhau, câu nào cũng là Nhan đại ca. Nhan Việt lại luôn không có bạn gái, anh nói liệu có phải...".
Vương Thục Tú không nói thêm gì nữa, chỉ cảm thấy trong lòng bức bối vô cùng. Cũng bởi vì bình thường tiểu hỗn đản rất nghe lời, nên khi cô nhắc đến chuyện chuyển nhà, tuy tiểu hỗn đản không nói gì cả những vẻ mặt không muốn rõ ràng như vậy khiến cho cô thấy vấn đề rất nghiêm trọng. Vì sao tiểu hỗn đản không muốn chuyển nhà? Lý do duy nhất mà Vương Thục Tú nghĩ đến chính là Nhan Việt. Trong đầu lại nhớ lại cảnh Nhan Việt và Lục Lăng Tây ở chung lần trước, Vương Thục Tú cảm thấy càng bực bội hơn.
Nhan Việt dọn đến nhà bên cạnh ở, Nhan Việt không tìm bạn gái, Nhan Việt mặc kệ chuyện của mình không làm mà đi mở một cửa hàng hoa với Lục Lăng Tây... Những chuyện mà trước đây Vương Thục Tú không để ý, bây giờ đều trở thành căn cứ xác thực trong mắt cô. Vương Thục Tú ngồi bật dậy, "Không được, phải chuyển nhà".
Tiêu Phong bị cô làm hoảng sợ, vội bật đèn lên. Sắc mặt Vương Thục Tú rất khó coi, "Tiểu Tây mới mấy tuổi chứ, cái gì cũng không hiểu, không thể để nó tiếp tục qua lại với Nhan Việt được".
Tiêu Phong nghe vậy trong lòng sinh chút đồng cảm với Nhan Việt, nhưng đồng cảm thì đồng cảm, bây giờ Vương Thục Tú làm lớn nhất, y không nỡ để Vương Thục Tú chịu bất cứ kích thích nào, lập tức tỏ thái độ nói: "Nếu Tiểu Hoa cảm thấy không thích hợp thì chúng ta chuyển nhà ngay".
"Chuyển nhà còn chưa đủ". Vương Thục Tú bình tĩnh nói, "Không thể để hai người tiếp tục ở cùng một chỗ được".
Cô không rõ Lục Lăng Tây và Nhan Việt đã đi đến bước nào, chỉ từ cảnh hai người ở chung có thể nhìn ra hai người khá thân mật, thì những cái khác không đoán ra được. Nếu hai người còn chưa đâm rách tờ giấy kia thì được, nếu đã đâm rồi... Vương Thục Tú hạ quyết tâm, tiểu hỗn đản năm nay mới 19, không thể để nó đi lên con đường lệch được. Cô đã nghĩ sao lúc đầu Nhan Việt lại hợp tác với tiểu hỗn đản, hóa ra là muốn lừa tiểu hỗn đản không hiểu gì hết. Vương Thục Tú càng nghĩ càng không ngủ được, hận không thể lập tức tìm Nhan Việt hỏi cho rõ.
Tiêu Phong thấy sắc mặt cô không tốt, liền đứng dậy rót cốc nước cho cô, ôn hòa khuyên nhủ: "Tiểu Hoa em đừng nghĩ nhiều, anh thấy tốt nhất em nên hỏi Tiểu Tây chuyện này. Thằng bé không còn là trẻ con nữa, chúng ta có thể chỉ đường cho nó đi, nhưng không thể quyết định nó sẽ đi thế nào. Hơn nữa em cũng chỉ là nghi ngờ thôi, còn liệu có phải là đúng hay không thì chưa chắc chắn đúng không?".
Vương Thục Tú cầm cốc uống một ngụm, cố bình tĩnh lại không vui trừng mắt nhìn Tiêu Phong, "Vậy nếu thực sự Tiểu Tây... Em không thể quản nó được sao?".
Tiêu Phong lắc đầu, kiên nhẫn nói: "Quản, chắc chắn phải quản, nhưng phải tìm cách đúng đắn. Em đừng vội nói gì cả, trước tìm dấu vết để lại xem có đúng như em nghĩ hay không".
Tiêu Phong hạ quyết tâm trấn an Vương Thục Tú trước, bây giờ cô đang có thai không thể chịu kích thích được. Chuyện này tốt nhất là chuyện nhỏ hóa không, bảo Nhan Việt nhịn một chút chờ Vương Thục Tú sinh con rồi lại tính.
Bên này Vương Thục Tú, Tiêu Phong không ngủ được, lại nói đến Lục Lăng Tây, bên kia Lục Lăng Tây cũng không ngủ được, cầm di động trò chuyện với Nhan Việt. Vốn Lục Lăng Tây định buổi tối sẽ đi tìm Nhan Việt, nhưng thấy tâm trạng Vương Thục Tú không tốt, nghĩ nghĩ liền ở lại nhà.
Nhan Việt chờ hồi lâu mà không thấy Lục Lăng Tây, còn tưởng là trong nhà có chuyện gì, hỏi ra mới biết Vương Thục Tú đang không vui, hình như là vì chuyện chuyển nhà. Trong lòng Nhan Việt khẽ động, tuy lý do mà Vương Thục Tú đưa ra rất hợp lý, chờ qua một thời gian nữa sinh con rồi thì trong nhà không đủ chỗ để ở, nhưng Nhan Việt cảm thấy có thể là Vương Thục Tú phát hiện ra gì đó, nếu không cũng không đến mức vì chuyện nhỏ này mà không vui.
"Mẹ còn nói gì nữa?". Nhan Việt hỏi.
Lục Lăng Tây nghiêm túc nghĩ nghĩ, thấy Vương Thục Tú không nói gì cả. Trước đó vẫn luôn là cậu nói, sau lại đến gần lúc đi Vương Thục Tú mới nói đến chuyện chuyển nhà.
"Không có, trước đó đều nói chuyện trong thôn".
"Nhan đại ca, hay là lần sau mẹ hỏi chuyện chuyển nhà thì em nói đồng ý là được".
Lục Lăng Tây nhắn liên tiếp hai tin, Nhan Việt thấy nội dung tin nhắn thứ hai thì ánh mắt tối sầm lại. Nếu Vương Thục Tú kiên trì muốn chuyển nhà, thì cuối cùng theo tính cách của Tiểu Tây chắc chắn sẽ thỏa hiệp. Anh nhịn lâu như vậy là vì ở cùng một chỗ với Lục Lăng Tây, chứ không phải cách Lục Lăng Tây càng ngày càng xa.
Nhan Việt hơi cụp mắt xuống, nhẹ nhàng gõ bàn, đăm chiêu suy nghĩ. Xem ra ngày mai anh phải tìm Tiêu Phong hỏi thử, rốt cuộc Vương Thục Tú có ý gì. Nếu thực sự như anh nghĩ thì không bằng nói thẳng trực tiếp luôn. Dù thế nào thì bây giờ Vương Thục Tú cũng đang có thai, sẽ ít chú ý đến Lục Lăng Tây hơn.
Trong lòng anh tính toán chuyện này, rồi hàn huyên mấy câu với Lục Lăng Tây liền giục cậu mau đi ngủ. Lục Lăng Tây ngoan ngoãn đồng ý, nhưng lại lăn qua lăn lại không ngủ được. Cậu đã quen với việc có Nhan Việt hoặc Đại Hắc ở bên cạnh cậu, lúc này lại không có nên không thích ứng được, mãi đến nửa đêm mới mơ màng ngủ say.
Tối hôm đó, bốn người gần như không thể ngủ ngon được. Sáng sớm hôm sau, Lục Lăng Tây ngạc nhiên thấy Vương Thục Tú dậy rất sớm.
"Sao mẹ không ngủ thêm chút nữa? Mẹ không khỏe ở đâu sao?". Lục Lăng Tây vội đi đến lo lắng hỏi.
"Không sao". Vương Thục Tú lắc đầu. Nhìn Lục Lăng Tây lo lắng cho mình, tuy Vương Thục Tú tức giận, nhưng cũng không phát hỏa với cậu được.
Tiêu Phong ló đầu từ phòng bếp, "Tiểu Tây mau đi sửa soạn đi, sắp có cơm rồi".
"Dạ". Lục Lăng Tây vâng dạ nghe lời.
Ăn xong bữa sáng, Lục Lăng Tây muốn đi tìm Nhan Việt. Vương Thục Tú nghe tên Nhan Việt liền không vui, trừng mắt nhìn Lục Lăng Tây, gõ nhịp nói: "Ba con không bận gì cả, để ba con đưa con đến cửa hàng đi".
Lục Lăng Tây ngẩn người, Tiêu Phong bất đắc dĩ cười khổ nhìn Vương Thục Tú.
--------------
Chương sau vui lắm nha ^_^