Hôm nay, hắn liền bận việc từ sáng sớm, sau đó buổi chiều lại vội vàng lên núi săn thú, cả ngày cũng chưa nhìn thấy nên hắn rất nhớ nàng. Có chút không không chế được nghĩ lại mấy ngày hôm trước lúc hắn từ xa ngắm nàng, nàng cũng sẽ giống như vô tình liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó cúi đầu xuống nhếch môi cười trộm. Cố Thanh Sơn đặc biệt vô cùng yêu thích dáng vẻ này của nàng, bản thân hắn cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ, chính là ở trước mặt nhiều người như vậy hắn cũng không dám làm ra hành động lỗ mãng nào. Nhưng cái loại yêu đương vụng trộm này vừa khẩn trương lại vừa ngọt ngào khiến lòng hắn tê dại không thôi.
Giờ phút này, Ninh Hinh bưng chén trà lại đây, Cố Thanh Sơn vội vàng đứng dậy vươn tay nhận lấy. Nàng rũ đầu không dám nhìn hắn, hắn cũng rũ mắt, vô cùng chuyên chú nhìn mặt nàng, đôi tay đụng phải chén trà nhưng hắn vẫn chưa phát giác, không cẩn thận cầm lấy tay nàng.
Ninh Hinh khẽ run, vội vàng tránh thoát tay hắn, lúc này Cố Thanh Sơn mới phục hồi tinh thần lại, sợ nàng bị bỏng vội vàng buông lỏng tay ra. Chén trà liền rơi xuống nên gạch"bang" một tiếng vỡ nát.
Dưới tình thế cấp bách, tay dài của hắn duỗi ra nắm lấy eo nàng, một tay bế nàng đem nàng đặt cách ra xa một chút, mới vội vàng hỏi: "Không có việc gì chứ? Có bị bỏng không?"
Ninh Hinh ngơ ngác nhìn hai tay của mình, lại nhìn thấy ánh mắt hồ nghi của mọi người, trên mặt không tự chủ được đỏ bừng, ngập ngừng nói: "Không... không... ta, ta đi thay quần áo."
Nhìn nàng giống như chạy trốn, hắn hơi ảo não nhìn theo bóng dáng của nàng, sau đó ngồi xổm xuống nhặt mấy mảnh vỡ.
"Để đó cho ta, Thanh Sơn, ngươi tránh ra, coi chừng cắt vào tay." Nương Ninh Hinh rốt cuộc từ trong cảm giác khiếp sợ tỉnh lại, cầm chổi đi tới quét.
Lão gia tử như cũ ngồi thảnh thơi trên ghế bập bênh cười ha hả nhìn hắn nói: "Tiểu Cố a, nóng vội là uống không được trà nóng a, lại còn dễ bị bỏng nữa, ngươi có cần một liều thuốc hạ sốt không?"
Ninh Bân nhìn vẻ mặt quẫn bách của Cố Thanh Sơn chỉ cười cười không nói. Cố Thanh Sơn thật sự ở đây không nổi nữa, đành đứng dậy cáo từ, trên đường trở về liền mắng bản thân không có tiền đồ. Không phải chỉ là do hôm nay nàng chưa nhìn chính mình hay sao? Chẳng lẽ thiếu nàng một ánh mắt liền không thể sống hay sao, tương lai còn dài mà, làm nàng ở trước mặt người nhà bị mất mặt ngày mai nàng không chịu tới thì làm sao bây giờ, đến lúc đó chẳng phải hắn sẽ nhớ nàng đến cồn cào ruột gan.
Cố Thanh Sơn một đường đi đều ở mắng chính mình, hắn thấp thỏm cả một buổi tối, ngày hôm sau mới tờ mờ sáng đã an vị ở bờ sông, mắt trông mong mà nhìn phương hướng từ trong thôn. Trời lúc này âm u vô cùng, hắn ngẩng đầu hướng ông trời vái vái, ngàn vạn lần đừng có mưa a, nếu mưa khẳng định nàng sẽ không có tới.
Tựa hồ là ông trời cũng cảm thấy hài tử si tình này đáng thương nên thật sự không mưa, gió nhẹ còn rất mát mẻ, vừa vặn thích hợp mọi người làm việc. Khi mọi người tụ tập đầy đủ, thợ xây chính Thạch Đại Trụ lớn tiếng cỗ vũ mọi người cố gắng làm việc, tranh thủ xây cho xong trước mùa mưa a. Xây xong nhà còn phải lát gạch cho sân, đào giếng, đào kênh thoát nước... rất nhiều việc phải làm a.
Tục ngữ nói: mưa đầu mùa nhiều may mắn. Từ xưa đến nay mọi người đều cho rằng những giọt mưa đầu mùa đều mang lại nhiều đại cát đại lợi, ở trong mắt người đời, họ cho rằng những giọt nước mưa ấy có thể đánh bại yêu ma quỷ quái, cho nên khi xây nhà, ai cũng ngóng trông trời sẽ đổ mưa tưới mát ngôi nhà, xua đuổi ma quỷ đem lại may mắn cho chủ nhà. Cho dù trời không mưa cũng sẽ múc chậu nước đổ từ trên đỉnh nhà xuống để cầu may a.
Ngôi nhà của Cố Thanh Sơn sắp xây xong, có thể sẽ xong trước mùa mưa nên ai cũng cảm thấy hắn gặp thiên thời địa lợi a, quả thực khiến người ta hâm mộ vô cùng.
Sắp thượng lương, Cố Thanh Sơn cũng chuẩn bị vài đồ vật liên quan đến tiền bạc linh tinh, chính là hôm nay nếu không nhìn thấy Ninh Hinh, cả ngày hắn sẽ cảm thấy nôn nóng bất an. Cơm sáng hắn chỉ ăn một cái bánh màn thầu, rồi đi ra bờ sông Lai Thủy Hà múc bùn, thỉnh thoảng lại nhìn về phía con đường đi vào thôn.
"Thanh Sơn a, ngôi nhà này của ngươi thật khiến người khác hâm mộ a, vừa to vừa khí phách, không những vậy còn đúng dịp "vũ tưới lương", chuyện may mắn lớn như vậy làm sao không thấy ngươi vui a." Vương thợ mộc vừa bào khung cửa vừa hỏi.
"Ta... ta đang suy nghĩ thượng lương thì nên chuẩn bị đồ vật gì." Hắn đáp có lệ một câu rồi lại nhìn sang cửa thôn.
Rất xa, một thân hình cô nương lả lướt xuất hiện, trên tay bưng rổ hướng về phía bên này mà đi. Thật tốt quá, nàng không có giận a, nàng đến, Cố Thanh Sơn vui vẻ vô cùng, miệng không tự chủ được nở nụ cười.
Ninh Trường Thủy tay cầm bay đứng ở cao cao trên giá, vọng liếc mắt một cái từ xa tới gần cô nương, trêu ghẹo nói: "Ai, Thanh Sơn, ngươi này tưởng đồ vật cũng có thể nhạc thành như vậy, đến tột cùng là tưởng đồ vật vẫn là tưởng người đâu."
Thạch Đại Trụ không rõ lý do còn có lòng tốt giải thích dùm: "Thanh Sơn ngươi cũng nên suy nghĩ đi a, thượng lương, phòng ở liền xây tốt, đến lúc phải cưới tức phụ, sinh một đứa con trai béo mập rồi."
Mọi người mang theo thiện ý cười ha ha, những tiểu tử trong nhà nghèo cưới không nổi tức phụ cũng đi theo khát khao một chút, âm thầm tạp lưỡi.
"Ai! Các ngươi nói cái gì dạng cô nương mới có thể xứng đôi với Thanh Sơn a?" Một cái đang cùng vớt bùn tiểu tử cười nói.
Ninh Hinh đi đến bên cạnh thời điểm, vừa vặn nghe thế câu nói. Dưới chân hơi ngừng, nàng rũ đầu, có điểm hối hận lại đây, chính là lại không thể đứng ở chỗ này bất động, liền hơi hơi xoay phương hướng, đi về phía đất trồng rau của nhà mình.
Cố Thanh Sơn thấy nàng không chịu lại đây, trong lòng cảm thấy rất mất mát, lại không dám làm trò ở trước mặt mọi người đuổi theo nàng. Chỉ phải lớn tiếng nói: "Ta nào có gì hơn người, bất quá cũng chính là một tên nhà quê, người ta không chê ta quê mùa là được."
Ninh Trường Thủy cũng học hắn âm lượng lớn tiếng nói: "Muốn gả cho ngươi cô nương, có thể từ chúng ta thôn dài đến trấn Lai Thủy, nếu là ngươi người trong lòng không quý trọng, dứt khoát liền không cần nàng, tùy tiện đổi một người cũng so với nàng tốt."
Cố Thanh Sơn lập tức liền nóng nảy, giận hung hăng trừng mắt nhìn bạn chí cốt từ nhỏ, liếc mắt một cái đáp: "Ngươi lại nói bậy, ta đánh chết ngươi có tin hay không, ta ai cũng đều không cần, cái gì mà tùy tiện đổi một người, ngươi nói hay như vậy sao không đem tức phụ nhi của ngươi thay đổi thử xem? Ta thích nàng là chuyện của ta, nàng không thích ta, ta cũng vui, không cho phép ngươi nói lung tung về nàng."
Ninh Trường Thủy không nghĩ tới hắn phản ứng như vậy kịch liệt, chính mình vốn là có lòng tốt giúp huynh đệ chèn ép một chút khí thế tức phụ tương lai của hắn, như thế nào lại khiến hắn nổi giận, nhịn không được cúi đầu cười nói: "Liền ngươi như vậy sủng nàng, xứng đáng bị người ta khi dễ."
Cố Thanh Sơn đúng lý hợp tình ngẩng đầu trừng hắn liếc mắt một cái: "Ta vui."
Ninh tam thúc cùng Ninh Giang liếc nhau, cũng chưa nói chuyện. Hắn đối Ninh Hinh thật sự quá tốt, làm người khác không thể không hoài nghi.
Ninh Hinh một buổi sáng đều ở đất trồng rau nhổ cỏ, bắt sâu, giữa trưa ăn cơm thời điểm cũng không tính toán ở lại ăn, mà hái một ít rau củ tính quay về nhà.
"Ninh Hinh, ở lại đây ăn luôn đi." Cố Thanh Sơn cố ý không đi ăn cơm, xách một xô nước lại đây, giống như vừa khéo cùng nàng chạm mặt. Hắn trong ánh mắt nồng đậm cầu xin, làm nàng lập tức liền mềm lòng. Nhớ rõ ngày hôm qua đồ ăn không dư lại cái gì, nàng thấp giọng hỏi: "Buổi sáng ngươi ăn cái gì?"
Cố Thanh Sơn cười khổ: "Lại không ai cho ta đưa cơm, nào có cơm ăn a."
Nguyên lai hắn không ăn cơm, còn làm việc cả buổi sáng, chuyện này làm Ninh Hinh thật sự đau lòng, giận hắn liếc mắt một cái, liền buông rổ, ở trước mặt hắn lấy nước từ trong thùng ra rửa tay.
Hai bàn tay nhỏ trắng trẻo, mềm mại liền ở trước mắt, mảnh khảnh ngón tay dính một chút nước, móng tay màu hồng phấn dưới ánh nắng sáng lấp lánh, làm hắn muốn cầm vào trong tay hung hăng hôn vài cái. Chính là chung quanh nhiều người như vậy, dù bọn họ đang vùi đầu tập trung ăn, đắm chìm trong hương vị đồ ăn có thịt của mấy ngày gần cuối, nhưng hắn chung quy cái gì cũng đều không thể làm.
"Ta sai rồi, về sau không dám nữa." Hắn hạ giọng, thành thành thật thật hướng nàng xin lỗi. Cúi đầu xem nàng thời điểm, ánh mắt tràn đầy tình ý mãnh liệt, đến khi ngẩng đầu lên lại phải làm ra vẻ bình thường giống như khi nhìn đến Tiểu Hà.
Ninh Hinh đang muốn đứng dậy, nghe được hắn nói như vậy, liền duỗi tay lại lấy thêm một chút nước nữa ra vẻ xoa xoa, ngập ngừng nói: "Ngày hôm qua, nương truy hỏi ta......"
"Kia......" Hắn hai tròng mắt sáng ngời, rất muốn biết nương Ninh Hinh có phải hay không đồng ý chuyện hôn sự này.
Không chờ hắn nói xong, Ninh Hinh liền xoay người sang chỗ khác, xách lên rổ hướng tới nồi và bếp đi đến. Cố Thanh Sơn vội vàng xách theo thùng nước đuổi theo, chính là Ninh Hỉ cười ha hả bắt đầu múc đồ ăn cho hai người cuối cùng là bọn họ, Ninh Hinh đi qua đi nhận một chén, ngồi vào bên cạnh Tiểu Hà bắt đầu ăn, cho nên hắn cũng đành phải bước đến nhận một chén khác, ngồi xổm dưới gốc cây, miệng ăn không nếm ra mùi vị.
Nàng không chịu nhìn qua, hắn đều ăn không ngon.
"Thanh Sơn ca, ngươi tìm cái gì vậy?" Tiểu Hà thấy hắn thỉnh thoảng lại ngó sang bên này nhìn xung quanh, không khỏi thắc mắc.
"Không...... Ta, do đồ ăn khá nhiều mỡ nên ta muốn ăn vài nhánh hành. Đúng rồi, Ninh Hinh, nhà ngươi đất trồng rau có phải hay không có cây hành, giúp ta nhổ một cây được không?" Rốt cuộc tìm được lấy cớ tiếp cận nàng, nam nhân hưng phấn đứng lên.
Ninh Hinh sửng sốt một chút, hắn lấy cớ này tựa hồ là không thể cự tuyệt. Nàng chỉ có thể lên tiếng, đi đến bên bệ bếp, buông chén, tính toán đi nhổ cho hắn vài cây hành. Cố Thanh Sơn cười thầm, nhanh chóng tính toán tốt, chờ nàng đi đến một nửa thời điểm, hắn liền lấy cớ muốn vài cọng hành non đuổi theo sau đó lén lút cùng nàng nói vài câu.
Ninh Hỉ từ lúc tiếp nhận tiểu Xuyên tức phụ việc, mỗi ngày biến đổi đa dạng nấu ăn, liền muốn cho Cố Thanh Sơn vừa lòng. Hiện tại hắn như vậy có tiền, tương lai làm hỉ sự thời điểm, khẳng định cũng muốn bãi tiệc, hài tử quá trăng tròn nhất định cũng muốn tổ chức long trọng, chính mình không phải sẽ có cơ hội kiếm chút hay sao?
Chính là hôm nay ông chủ trông có vẻ không cao hứng, ngại nhiều mỡ. Tấm tắc, kẻ có tiền chính là không giống nhau, ăn thịt đều ăn ngán, ngươi nhìn những nông gia hán tử làm công, liền ngóng trông thịt nhiều. Mắt thấy phòng ở sắp xây xong, ăn thịt cơ hội không nhiều lắm, tối hôm qua trên đường hồi trong thôn, có vài cá nhân lặng lẽ dặn dò hắn nhớ nhiều bỏ thêm chút thịt, dù sao Thanh Sơn cũng không để bụng.
Ninh Hỉ vì vãn hồi chính mình ở ông chủ trong lòng ấn tượng, giành trước một bước chạy qua đi: "Ta ăn no, để ta đi nhổ hành."
Cố Thanh Sơn ngơ ngác mà nhìn Ninh Hỉ nhỏ bé thân mình hồng hộc chạy vội đi, không bao lâu sau liền đem một cây đã lột da vô cùng sạch sẽ, trắng nõn, xanh mơn mởn hành lá bỏ vào trong tay chính mình.
Hắn không kịp nói tiếng nào, đôi mắt chớp chớp, ngơ ngác nhìn cây hành lá ở trên tay, lại nhìn bóng dáng cô nương nhỏ xinh đứng ở bên bệ bếp, môi nhỏ khẽ mím, trong ánh mắt ai oán quả thực không có cách nào biểu đạt.
Ninh Trường Thủy nhìn Ninh Hỉ thúc này vỗ mông ngựa nhưng lại vỗ nhầm thành đùi, ngăn không được cười ha ha, mọi người nghi hoặc mà nhìn lại đây, hắn liền chỉ vào một con ngỗng đang hụp lặn trong hồ Lai Thủy gần đó nói: "Các ngươi thử nhìn xem con ngỗng kia có ngốc hay không a, cá ở trong nước thì không ăn lại đi ăn cỏ".
Tầm mắt mọi người đều bị hấp dẫn qua, Cố Thanh Sơn nhân cơ hội lớn mật nhìn về phía Ninh Hinh, triều nàng quơ quơ trong tay hành lá, bĩu môi, mặt đầy ủy khuất.
Ninh Hinh bị vẻ mặt của hắn đậu đến phụt một chút liền cười, hờn dỗi trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, bĩu môi, dùng khẩu hình nói với hắn hai chữ: Xứng đáng.
Thấy nàng chịu quay sang cười với mình, Cố Thanh Sơn trong tâm ngay lập tức trở nên thoải mái, trái tim giống như khóe miệng của nàng giống nhau vui sướng nhảy lên. Hắn vô cùng ái nàng, nên chỉ cần là hành động do nàng làm mỗi một cái chau mày, hay bĩu môi, đều khiến cho trái tim hắn hân hoan vui sướng.