Điền Viên Mật Sủng (Điền Viên Ngọt Sủng)

Chương 21: Dỗ dành



Cố Thanh Sơn nhìn trộm nàng, liền thấy tiểu cô nương đỏ mặt, vùi đầu xuống gối, ngập ngừng nói: "Huynh đừng trêu ghẹo muội."

Cố Thanh Sơn thấy thế cười ha ha đáp: "Ta cũng chỉ trêu chọc một mình muội mà thôi."

Ninh Hinh vẫn giấu mặt xuống gối không có xem hắn, cũng không có nói chuyện, Cố Thanh Sơn biết da mặt nàng mỏng, nên cũng không có trêu chọc nàng nữa.

"Phía trước có thể chính là trấn nhỏ của sườn núi này, chúng ta sẽ ăn chưa ở đó nhé." Cố Thanh ơn đê nghị.

"Muội có mang theo bánh bao." Lúc nay, Ninh Hinh mới ngẩng đâu lên đáp, trên trấn đồ ăn khẳng định sẽ rất mắc, chút tiền nàng mang còn muốn để dành để mời đại phu, cho nên tiết kiệm được cái nào thì cứ tiết kiệm.

"Buổi trưa chúng ta nên ăn cơm, đến tối còn không biết chúng ta sẽ đi đến đâu nữa, vạn nhất không gặp được thôn dân nào đành phải ăn bánh bao. Nghe ta. Ta đi ra ngoài mấy năm chẳng lẽ không mời muội được một bữa cơm hay sao." Cố Thanh Sơn quay đầu lại nhìn nàng cười nói.

Ninh Hinh ngượng ngùng cười nói: "Muốn mời cũng là muội mời, huynh vội trước vội au giúp đỡ gia đình muội như vậy, muội phải chiêu đãi huynh tốt một chút mới được."

Cố Thanh Sơn nhìn khuôn mặt đang cười ngây thơ của nàng, rất muốn nói: nếu muội muốn cám ơn ta không bằng lấy thân báo đáp đi.

"Ninh Hinh, muội như vậy là quá khách khí với huynh rồi, nếu cứ như vậy ta nào dám đi nữa." Cố Thanh Sơn cố ý bày ra vẻ mặt không vui.

"Đừng nha, Thanh Sơn ca, muội chỉ nói đùa thôi, huynh đừng nóng giận có được không?" Ninh Hinh thấy vậy, có chút sợ, vội vàng dỗ dành.

Giọng nói của tiểu cô nương, mềm mại, ngọt ngào, đặc biệt dễ nghe, còn giống như làm nũng kéo kéo tay áo của hắn. Trong lòng hắn giống như được rót mật, ngọt vô cùng. Những vất vả, khổ cực ba năm qua, sự chờ đợi, tương tư bấy lâu, ngay lúc này, hắn cảm thấy tất cả đều đáng giá.

Đi đến trấn, Cố Thanh Sơn nhìn cả con đường chỉ có duy nhất một tửu lâu, liền dừng xe ngựa ở trước cửa.

"Đến rồi. Chúng ta ăn ở đây đi." Cố Thanh Sơn nói xong, duỗi tay muốn kéo tay nàng.

Ninh Hinh vừa đeo giày xong, liền thấy bàn tay to của hắn giơ trước mặt. Nữ nhân nhà nông, đâu có yếu ớt như vậy, bình thường đi xe lừa ở nhà nàng nhảy lên, nhảy xuống cũng không sao. Nhưng hắn đã đưa tay lại đây, cũng nên cho hắn chút mặt mũi.

Nghĩ thế, Ninh Hinh đành đưa bàn tay nhỏ nhắn, trắng nõn bỏ vào bàn tay to của hắn, lòng bàn tay rất ấm áp, giống như có một luồng nhiệt truyền từ tay hắn sang người nàng, khiến nàng có chút không được tự nhiên.

"Khách quan, xin mời vào." Tiểu nhị của quán đi ra đón tiếp rất nhiệt tình.

Cố Thanh Sơn cầm lấy tay nải to đựng những đồ vật quan trọng rồi mới phân phó tiểu nhị dắt ngựa đi nghỉ ngơi.

Trong tiệm khá thoáng mát, bàn ghế cũng sạch sẽ, nhìn một vòng Ninh Hinh khá hài lòng, khóe miệng lộ ra một nụ cười yếu ớt. Cố Thanh Sơn đi bên cạnh nhìn trộm thấy, trong lòng cũng bất giác vui vẻ theo.

"Ninh Hinh, muội muốn ăn cái gi, cứ gọi thoải mái, không cân tiết kiệm dùm ta. Muội nếu mà không gọi, đó chính là xem thường ta đó."

Ninh Hinh vốn nghĩ sẽ ăn đơn giản thôi, giờ nghe hắn nói như vậy, khiến nàng không biết phải làm sao mới tốt, cười ngại ngùng nói hắn: "Thanh Sơn ca, huynh gọi đi, muội ăn cái gì cũng được."

Tửu lâu của một trấn nhỏ cũng không có đô ăn gi đặc ắc, Cố Thanh Sơn hỏi qua tiểu nhị những món ngon nhất của tiệm rồi gọi một đĩa đậ que hầm xương, thịt khô xào cải trắng, đang tính gọi thêm món khác thi Ninh Hinh nhất quyết không chịu, hắn đành thôi.

Nhoáng một cái, đồ ăn nóng hổi được bưng lên, lượng cũng khá được, thịt cũng nhiều. Ăn một ngụm đậu que hầm xương, Cố Thanh Sơn liền lắc đầu: "Không ngon lắm."

Tiểu nhị đứng gần đó, nghe vậy nhếch miệng nói cộc lốc: "Khách quan, đây là món sở trường của đầu bếp chúng ta, ai ăn qua cũng đều khen ngon hết đấy."

Ninh Hinh cũng nếm thử, liền gật đầu nói: "Muội thấy ngon mà, Thanh Sơn ca, huynh nếm thử lại xem."

Cố Thanh Sơn cũng nghiêm túc ăn một ít, sau đó nhẹ giọng nói: "Ninh Hinh, ta còn nhớ năm đó ở nhà muội ăn cơm tất niên, muội làm món đậu que hầm xương cực kỳ ngon, hương vị ấy, mấy năm nay ta vẫn còn nhớ."

Tiểu nhị nhìn thoáng qua ánh mắt hắn nhìn nàng liền hiểu ra vì sao đồ ăn của tiệm hắn không ngon, cười hì hì nói:

"Đúng vậy a khách quan, đồ ăn dù có ngon thế nào cũng không bằng đồ ăn nhà mình làm, bởi vì không có hương vị gia đình a. Kỳ thật ngài đây không phải nhớ hương vị đồ ăn, một cô nương xinh đẹpnhư vậy, nếu là ta, cũng không thể không nhớ nhung."

Ninh Hinh ngay lập tức đỏ mặt, nũng nịu nói: "Ngươi đừng nói bừa, hắn giống như đại ca ruột thịt của ta vậy, có người tiểu nhị nào như ngươi sao Nói chuyện như vậy là không muốn để khách ăn cơm?"

Cố Thanh Sơn cũng cảm thấy tiểu nhị có chút nhiều chuyện, bất quá hắn không lên tiếng cắt ngang, vì muốn nhìn một chút phản ứng của Ninh Hinh. Nếu nàng thẹn thùng cúi đầu hoặc vui vẻ mà nhếch khóe miệng cười thì chiều nay hắn liền cùng nàng tỏ rõ tâm sự trong lòng vì khó khắn lắm mới có cơ hội ở riêng với nàng.

Tong lòng rõ ràng thích, lại phải làm bộ như không có, vô cùng khó chịu a.

Nhưng nhìn Ninh Hinh quả thật là tức giận, cũng không phải giả vờ hay do xấu hổ. Hắn không có biện pháp nào khác, chỉ đành giơ tay xua xua tiểu nhị, theo ý nàng nói: "Đi đi, đừng ở đây chọc muội muội ta tức giận."

Tiểu nhị vốn có ý muốn làm người tốt thúc đẩy một phen, ai ngờ lại vô tình làm sai, vội vàng lui sang một bên.

"Ninh Hinh, ở đâu cũng sẽ có vài người ánh mắt không tốt, muội đừng tức giận nữa, nhanh ăn đi, ăn nhiều vào mới có sức để đi." Cố Thanh Sơn nhìn sắc mặt của nàng một cái, mới cẩn thận khuyên nhủ, gắp một đũa đồ ăn bỏ vào bát nàng.

"Ừm, đủ rồi, huynh đừng gắp nữa." Ninh Hinh nhẹ nhàng lên tiếng, cũng có chút xấu hổ không dám nhìn hắn, chỉ lo cúi đầu ăn cơm.

Cố Thanh Sơn ăn rất chậm, đối với một người mấy năm qua sống trong quân đội mà nói cái tốc độ này quả thực là một loại tra tấn. Chơ Ninh Hinh ăn no, lau miệng rồi bắt đầu uống canh trứng, Cố Thanh Sơn mới dung tốc độ nhanh nhất đem thức ăn còn thừa lại ăn sạch.

Ninh Hinh hơi giật mình, nhẹ giọng hỏi: "Thanh Sơn ca, ở trong quân lúc ăn cơm có phải ăn rất nhanh hay không?

"Đúng vậy, bởi vì không biết khi nào địch nhân sẽ đến không vội vàng mà ăn no thì phải vacc1 bụng đói đi đánh giặc, khi đó không có sức lực, rất dễ dàng mất mạng."

Lúc này Ninh Hinh mới hiểu nãy giờ hắn ăn chậm như thế chính là vì chờ nàng ăn no. Nói lời cảm ơn thì quá khách khí, nàng cảm kích nhìn hắn một cái, trong lòng ngẫm nghĩ khi về nên báo đáp hắn như thế nào đây?

Sau khi ăn xong, hai người cũng không nghỉ ngơi mà tiếp tục lên đường.

"Ninh Hinh, buổi tối chúng ta tranh thủ chạy tới huyện Định Hưng, sẽ tìm khách sạn ở lại, muội ngủ một người có sợ hay không?" Cố Thanh Sơn nói chuyện với nàng, trong lòng lại cầu mong nàng nói sợ hãi.

Hắn cũng không nghĩ sẽ nhân cơ hội chiếm tiện nghi của nàng, bất quá là hy vọng được ngủ chung phòng với nàng mà thôi, nàng nằm trên giường, hắn nằm dưới đất tiện thể bảo vệ nàng luôn.

Ninh Hinh thất thần chớp chớp mắt, bối rối nói: "Còn muốn ở trọ sao? Ngủ ở trên xe ngựa không được ư? Muội thấy trên xe khá rộng, hai người ngủ vẫn rất thoải mái. Bất quá, nếu huynh cảm thấy bất tiện vậy thì cứ ở khách sạn cũng được."

Cố Thanh Sơn trăm triệu lần không hề nghĩ tới nàng sẽ đề nghị hai người cùng nhau ngủ trên xe ngựa, như vậy hắn sẽ được ngủ gần với nàng, thậm chí hai người còn có thể đáp chung một cái chăn a.

Hạnh phúc đến quá bất ngờ, hắn nhất thời thất thần mà quên đáp lại. Ninh Hinh lặng lẽ nhìn kỹ vẻ mặt mắt, mìm môi nói: "Nếu không cứ theo ý huynh, ngủ ở khách sạn đi, nhưng lần này nhất định phải để muội trả tiền."

Cố Thanh Sơn tỉnh lại, vội vàng hận không tát chính mình hai cái, một cơ hội tốt như vậy sao có thể bỏ qua chứ?

"À.. như vậy đi, để xem đến tối chúng ta sẽ đi đến đâu rồi tính tiếp. Nếu là đến kịp huyện thành hoặc trấn nào đó thì ngủ ở khách sạn, còn nếu vẫn trên đường không thôn không người thì đành phải ngủ tạm trên xe ngựa, được không?" Xe do hắn đánh, muốn đi đến nơi nào chẳng phải là tùy ý hắn hay sao?

Ninh Hinh gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, trong lòng lại trông mong đến tối vẫn còn đi trên đường vắng, chỉ là nàng không biết, giờ phút này tên nam nhân vẻ mặt nghiêm túc kia so với nàng càng mong đợi hơn.

Sau giờ ngọ, ánh nắng ngả về phía Tây, không gian ấm áp, hai người ngồi trên xe ngựa ngắm non xanh nước biếc vô cùng vui vẻ. Cố Thanh Sơn cùng nàng nói chuyện phiếm: "Ninh Hinh, ta mua hai mươi mẫu đất gần núi, muốn xây một cái nhà mới để cưới vợ. Chính là tâm tư nữ nhân ta không quá am hiểu, muội giúp ta nghĩ xem, nên xây mấy gian thì tốt?"

"Hai mươi mẫu đất cũng rộng bằng nửa cái thôn rồi a. Huynh không định toàn bộ dùng để xây nhà hết chứ?"

"Đương nhiên sẽ không, ta tính xây ở vị trí gần chân núi, cách xa thôn một chút nhưng mà yên tĩnh. Ta tính xây một cái nhà lớn, đổ nên cao tầm sáu thước, như vậy liên tính mùa nước lên, nước từ sông Lai Thủy Hà dâng lên cũng không sợ tràn vào trong nhà. Ở gần sông đào một cái áo, dẫn nước vào sẽ trồng sen nuôi cá. Cạnh ao sẽ cuốc một đám đất để trồng rau và hoa, còn khoảng đất xung quanh nhà thì làm sân, sáng sáng có thể luyện quyền, sau này có thể chơi đùa với hài tử. Phí sau nhà sẽ trồng đào, mận, lê, táo, hồng... mỗi mùa đều có trái cây tươi để ăn. Mọi thứ ta đều tính xong xuôi hết rồi, chỉ không biết xây mấy gian thì thích hợp."

Ninh Hinh nghe đến nhập thần, đến khi hắn nói xong bình tĩnh nhìn nàng thì nàng mới hồi thần lại, cười nói: "Thanh Sơn ca, huynh tính toán thật tốt, một cái nhà như vậy, chỉ có ở trong tranh a, mới nghĩ thôi đã thấy thích rồi. Nếu là phòng ở thì... không thiếu tiền, ta cảm thấy... nên xây sáu gian đi. Ở giữa hai gian làm thành nhà chính, dù có nhiều khách thì vẫn đủ chỗ ngồi, nhà muội phòng khách chỉ có một gian, nhiều khi khách khứa nhiều đành phải ngồi trên giường đất trong phòng ngủ, làm dơ hết giường luôn. Phía Đông thì làm phòng bếp một gian, một gian phòng ngủ, ở giữa phòng bếp và phòng ngủ chừa ra một gian làm phòng tắm. Phía Tây hai gian để dành làm phòng ngủ của hài tử, còn lại thì dùng làm nhà kho, cất giữ đồ vật linh tinh, rồi sương phòng để khách nhân tới còn có chỗ ngủ. Muội nghĩ như vậy đó, cũng không biết tẩu tử sau này có nghĩ như muội hay không."

Cố Thanh Sơn mỉm cười, yên lặng đem những lời nàng nói ghi tạc trong lòng. Ôn nhu nhìn nàng, nói: "Chỉ cần muội thích, nương tử của ta cũng thích."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv