Ngồi trên xe, Mỹ Nhân ngẫm nghĩ, dù sao cái bản hợp đồng đó cũng chỉ còn ba tháng nữa là hết thời hạn. Cô muốn dùng khoảng thời gian ba tháng này có thể sắp xếp ổn thoả tất cả mọi việc rồi trở về căn nhà hoa nhỏ kia sống một mình. Vậy là đủ rồi .
Tô Mỹ Nhân đi theo chỉ dẫn mà chủ nhân của tiểu Tuyết gửi cho cô. Đi tới một tiệm cà phê nhỏ ở góc cuối con phố E , Mỹ Nhân cảm nhận được một không khí vô cùng trong lành. Ở đây , một nhóm người phụ nữ thì cắm hoa, còn một nhóm người đàn ông trung niên đang chơi đánh cờ, trông rất bình dị.
" A, chỗ này !"
Người đàn ông ngồi bên ngoài tiệm cà phê nhìn thấy cô đang ngơ ngác nhìn xung quanh, tay thì ôm tiểu Tuyết, anh ta giơ tay lên vẫy cô lại.
" Chào anh, anh có phải là..."
" Chào cô, tôi là Lục Hành Thiếu, là chủ nhân của mèo nhỏ này !"
" Mời cô ngồi !"
Lục Hành Thiếu giơ tay ra bắt lấy tay cô. Anh cao mét tám, hơn cô cả một cái đầu, mái tóc bạch uốn xoăn nhẹ, mắt còn đeo kính trông rất thư sinh. Đặc biệt là nước da rất trắng, trắng hơn cả cô.
" Không biết...tôi có thể được biết tên cô là gì không?"
" A , tôi là Tô Mỹ Nhân, làm nghề tự do thôi ."
" Cái tên rất hay . Cảm ơn cô đã giữ tiểu Tuyết giùm tôi ."
Lục Hành Thiếu nói xong rồi quay mặt nhìn tiểu Tuyết đang cào lên balo muốn chui ra ngoài, miệng không ngừng kêu ' meo meo '.
" Không có gì ."
Hai người cứ ngồi đó trò chuyện với nhau mãi tận trưa. Ánh nắng cũng đã chiếu lên đến đỉnh đầu.
" Cũng tới bữa trưa rồi, tôi có thể mời cô đi ăn được không ?"
" Um..."
Mỹ Nhân chần chừ vài giây, dù sao cũng chỉ là mới quen , không thân thiết lắm, cô định từ chối thì Lục Hành Thiếu nói tiếp :
" Coi như là thay lời cảm ơn lần nữa vì đã chăm sóc cho tiểu Tuyết !"
Lục Hành Thiếu thấy cô lưỡng lự thì đưa ra lời khuyên.
" Vậy được."
Mỹ Nhân gật đầu đồng ý, dù sao hôm nay cô cũng rảnh, tốt nhất là đi đâu đó chơi còn hơn là về nhà chứng kiến đôi tình nhân kia diễn trò hề. Chỉ nhức mắt thêm .
Lục Hành Thiếu dẫn cô tới một nhà hàng đồ Trung, thiết kế phong cách rất cổ kính, nhà hàng lớn này rất nổi tiếng, có khi phải đặt bàn trước cả tháng trời. Ấy thế mà anh ta lại dễ dàng chọn được bàn như vậy .
" Đừng để ý, là do may mắn thôi ."
Lục Hành Thiếu thấy cô cứ nhìn chằm chằm vào mình từ khi anh gọi nhân viên chọn bàn. Đặc biệt là ánh mắt của mấy người nhân viên đó khiến cho Tô Mỹ Nhân có một linh cảm gì đó rất lạ.
" Anh thích ăn đồ Trung vậy sao ?"
" Thỉnh thoảng tôi mới về nước nên rất nhớ món ăn của quê hương."
" Anh định cư ở nước ngoài ?"
" Ba tôi là người Trung, còn mẹ tôi là người Nga ."
' Bảo sao anh ta trắng như vậy, thì ra là do thừa hưởng nước da từ mẹ, cả mái tóc kia nữa. '
Tô Mỹ Nhân ngồi tấm tắc khen ngợi, đúng là mẫu người đàn ông lý tưởng mà !!
" Này, cô chọn món đi chứ, cứ ngồi thần ra thế ."
Lục Hành Thiếu khua khua tay gọi cô.
Sau khi ăn uống no nê, ngồi trò chuyện mấy tiếng đồng hồ, Mỹ Nhân nhận ra anh ta nói chuyện cũng khá hợp với mình , cả hai tạm biệt nhau rồi ai nấy đều trở về.
Lúc này trời cũng bắt đầu nhá nhem tối, ánh đèn đường cũng được bật sáng lên. Tô Mỹ Nhân đang lái xe rồi chợt dừng lại, rút điện thoại ra gọi cho Giai Giai - người thiết kế trang phục cho cô đồng thời cũng là một người chị mà Mỹ Nhân rất tin tưởng.
" Alo, hôm nay trời đổi gió hay sao mà Tiểu Mỹ Nhân lại gọi cho chị vậy nè ."
" Ha ha, tới LS đi. Em chờ chị ở đó !"
" Hôm nay lại rảnh vậy. Được rồi, chút chị tới ."
Cúp máy, Mỹ Nhân lái xe quay đầu lại chạy vào thành phố. Gió thổi ù ù khiến cô cảm thấy dễ thở, chạy được một lúc chiếc xe dừng lại tại LS.
LS là khu bar cao cấp dành cho giới thượng lưu, vì nơi đây dành cho giới nhà giàu, được bảo vệ rất nghiêm ngặt nên cô cũng không sợ đám người linh tinh quấy nhiễu. Bước vào trong, ánh đèn nhấp nháy hoà cùng tiếng nhạc làm cho bao mệt mỏi trong cô như tan biến.
Phía giữa khán đài là những cô gái trẻ xinh đẹp ăn mặc hở hang đang nhảy nhót.
Tô Mỹ Nhân cầm chiếc túi xách đi lại quầy bar.
" Một whisky !"
Nhân viên pha chế gật đầu rồi quay vào trong rót đưa ra cho cô một ly. Mỹ Nhân lắc lắc cái ly trong tay rồi đưa lên miệng uống, mắt chăm chăm nhìn vào ly rượu sóng sánh kia nghĩ ngợi điều gì đó.