Suốt đoạn đường từ nhà đến trường tôi thấy vô cùng khó chịu. Đầu óctôi chẳng thể nào tập trung vào con đường trước mặt, nó cứ lẫn quẫnquanh những việc đã xảy ra. Cứ 2 phút tôi lại nhìn lén anh hai một lần.Anh có vẻ căng thẳng hoặc đang bối rối… Tôi không chắc lắm về thái độcủa anh ấy. Ngạn Luật khi đã cố che giấu thì khó mà dò ra anh đang nghĩgì, đang cảm thấy như thế nào.
Cuối cùng thì cũng đã đến trường. Lúc này tôi mới phát hiện mình quên đeo huy hiệu trường trên áo nhưng không sao! Tôi ngồi trong xe của thầy và hiển nhiên đi thẳng vào bãi đỗ xe. Hai cô nàng sao đỏ trước cổng chỉ có thể trồ mắt nhìn chứ chẳng làm gì được. Tôi đã cố ý ôm cái cặp trước ngực che đi mất rồi… Xem ra có anh hai là giáo viên trong trường thậtthuận tiện. Tôi có thể đi trễ 15 phút đầu giờ nếu muốn và quên mang huyhiệu, quên mang giày, vân vân và ve ve… Nhưng dĩ nhiên, anh trai tôikhông khuyến khích việc vi phạm nội quy của trường.
Hôm nay chúng tôi đã đến sớm hơn bình thường. Chỉ mới có vài chiếcôtô cũ với kiểu dáng của thế kỉ trước, cộng với cái xe đạp thồ tróc sơnbung óc của bác lao công dựng ở sát tường. Anh cẩn thận đậu xe vàokhoảng trống giữa 2 chiếc ôtô khác. Chiếc BMW màu xanh dương trông nổibật quá. Nó quả là không phù hợp với Ngạn Luật tí nào! Chắc sẽ chẳng aidòm ngó hay đánh giá nó nếu chủ sở hữu là một doanh nhân chứ không phảimột nhà giáo! Không chỉ những giáo viên trong trường mà ngay cả tôi cũng nghi ngờ về cách thức anh có được chiếc xe. Anh hai bảo anh đã để dànhcả đời mới mua nổi nhưng sự thật cách đây một năm anh đã bán chiếc KiaSorento và tậu “bé BMW” này với giá còn đắt hơn nữa… Các thầy cô hay đồn đại với nhau rằng anh trai tôi còn có một nghề tay trái nào đó hái ranhiều tiền. Tôi không cho là vậy vì ngoài giờ đứng lớp tôi chẳng thấyanh làm gì khác việc chấm bài, soạn giáo án, ăn ngủ và coi TV…
Tất cả chỉ là những nghi ngờ cho đến sáng hôm nay… tôi không thểkhông suy nghĩ về vấn đề này một cách nghiêm túc. Chiếc phong bì đó! Tôi tin chắc nó là nguyên nhân. Tuy rằng bị anh trai lấy lại ngay khi chưakịp xem xét kĩ nhưng tôi cũng thoáng trong thấy vật thể bé nhỏ nằm trong đó. Đoán thử xem! Đó là một tấm séc! Và con số ghi trên đó phải có đếnít nhất 4 chữ số 0 và một dấu $…
“Ai đã gửi nó cho anh?”
“Vì sao người đó gửi cho anh hai số tiền lớn như thế”
“Tiền trả cho một món đồ nào chăng?”
Có quá nhiều câu hỏi đặt ra nhưng tôi không trả lời được câu nào hết. Tôi lại càng không thể hỏi anh. Ngạn Luật muốn giữ bí mật và dĩ nhiêncó cạy miệng anh cũng chẳng chịu nói. Tôi cảm thấy rất thất vọng. Thì ra anh hai cũng có những bí mật riêng không muốn tôi biết… Điều này chẳnghề gì, ai cũng có quyền giữ cho mình một sự riêng tư nhưng… với em gáimà anh cũng giấu thì thật là không bình thường. Trước giờ chuyện gì tôicũng kể anh nghe vậy mà anh lại không làm như thế đối với tôi-cô em gáiduy nhất và cũng là người thân duy nhất của anh… Tôi thấy buồn vì điềuđó!
Sau khi khóa xe cẩn thận anh quay lại nhìn tôi, vẻ mặt lưỡng lự như có gì muốn nói. Thấy vậy tôi mở lời trước:
-Anh hai! Em xin lỗi chuyện lúc nãy… em không nên tùy tiện…
Ngạn Luận cười hiền và lắc đầu
-Không sao… anh đúng ra mới là người nói xin lỗi. Anh không nên quátem như thế! Nhưng em cũng phải ghi nhớ một điều: đừng tùy tiện xem thưtừ hay những gì thuộc cá nhân của người khác… Rõ chưa?
Tôi chu mõ và ngoan ngoãn gật đầu. Anh gỡ khăn choàng trên cổ và quàng lên cho tôi, cử chỉ thật ân cần
-Hôm nay lại không mặc đủ ấm rồi… Em lúc nào cũng thế! Thôi lên lớpđi…. À mà lần sau anh sẽ không tiếp tay để em vi phạm nội quy trường đâu nhá!
Nói rồi anh bỏ đi trước về phía văn phòng, đôi môi cố kiềm một nụcười. Sao anh hai tinh mắt thế không biết. Chẳng có gì qua mắt được anhấy. Haizz… kiểu này không khéo tôi sẽ bị ghi tên dài dài trong sổ saođỏ. Đứa lôi thôi như tôi thì khó mà không quên cái gì đó lúc đếntrường….!
———————————————
Ba đứa chúng tôi lại tiếp tục lang thang trong thư viện. Bài tập lịch sử chỉ mới làm có phân nửa mà đã dài hơn 5 tờ A4. Đứa nào cũng thanvãn. Trong khi Mỹ Lạc và Mạn Mạn cứ bàn cãi về vấn đề trình bày bài viết thì tôi tranh thủ tìm thêm ít tư liệu nữa. Tình cờ tôi phát hiện ra một quyển sách nói về những cuộc hôn nhân của vua Quang Minh IV, vì tò mòtôi nán lại đọc qua loa:
3 năm sau khi lên ngôi, Hoàng Đế đính ước với công chúa Vũ Hạ con gái thứ 3 của vua nước Vũ Hầu, đây là cuộc hôn nhân mang tính chấtchính trị vì sau đó nhiều hiệp ước hòa bình và ngoại giao được kí kết.Chỉ sau đó ít lâu, cuộc xung đột biên giới giữa Viễn Lai và Trường Thịnh Thiên Quốc bùng nổ. Để dẹp loạn mà không dùng vũ lực Hoàng đế cầu hôncông chúa Thủy Tú nước Viễn Lai. Vua Lai đồng ý gã và trật tự được lậplại tại vùng biên giới. Thủy Tú công chúa trở thành Vương Phi và hạ sinh cho nhà vua hoàng tử Bảo Bình. Vì Hoàng hậu không có con nên Vương Phiđược xem là người có công lớn duy trì Hoàng tộc triều Quang Minh. 6 nămsau, Mỹ Thụy Vương Phi-người vợ thứ 3 của Hoàng đế được rước về hoàngcung. Vương Phi vốn là một cô gái có xuất thân thôn quê rất đổi bìnhthường. Có nhiều bằng chứng cho thấy Hoàng đế đã rất yêu chiều Mỹ ThụyPhi và họ đã có một khoảng thời gian rất hạnh phúc. Mỹ Thụy cung đượcxây lên, nằm biệt lập với Quang Minh Điện là món quà dành tặng riêng cho ái phi của Hoàng đế. Một năm sau khi Mỹ Thụy cung hoàn thành trongHoàng Gia xuất hiện nhiều tin đồn về mối quan hệ trái đạo lý giữa MỹThụy Vương Phi và Liêu Mãn Bình vốn là con trai của Đại tướng Liêu NgạnĐông. Từ đấy sử sách cũng không còn ghi chép về những cuộc viếng thămcủa Hoàng Đế Quang Minh IV đến Cung Mỹ Thụy. Cho đến nay bí ẩn về cáichết của Mỹ Thụy Phi vẫn chưa được làm rõ. Theo như lời một cung nữ hầuhạ nàng thì Mỹ Thụy bị nhiễm HIV và được chôn tại một vùng đất ngoài hải đảo. Có lẽ vì e ngại tiếng xấu của bà làm ô uế Hoàng Gia nên bậc đắclão trong Hoàng thân đã tổ chức tang lễ bí mật. Sau cái chết của VươngPhi chẳng bao lâu Hoàng Hậu Thủy Tú cũng đột ngột mất trong một vụ tainạn giao thông thảm khốc. Thật là một điềm báo xấu khi cả hai người vợcủa Hoàng Đế đều nhanh chóng qua đời. Theo đúng tục lệ lâu đời của Hoàng Gia, Thủy Tú Vương phi lên ngôi Hoàng Hậu ngay sau đó. Hoàng tử BảoBình trở thành thái tử thừa kế ngai vàng đời thứ V của triều đại QuangMinh Đế ở Trường Thịnh Thiên Quốc…
Đọc xong đoạn văn tôi không khỏi cảm thấy bàng hoàng. Ngạn Luật đãnói với tôi rằng Mỹ Thụy Vương Phi bỏ đi khỏi cung điện chứ có bảo bà ấy nhiễm HIV và chết đâu!!?? Sách vở đã in rành rành ra thế thì chắc hẳnanh trai tôi đã nhầm lẫn gì rồi… Nhưng lạ thật! Có bao giờ anh ấy bị lầm lẫn về lịch sử đâu. Chắc là tôi nên hỏi lại anh ấy xem sao!
Nói là làm, tối hôm đó tranh thủ lúc anh hai còn rãnh rỗi xem TV tôi ngồi xuống cạnh bên.
-Anh à! Có phải anh từng nói với em là Mỹ Thụy Vương Phi đã bỏ đi khỏi cung điện không?
Ngạn Luật nhìn sang tôi ngay. Sau một thoáng chần chừ khó hiểu anh cười xòa
-Gì vậy nè? Tôi có nghe nhầm không đây. Sao Ly mà lại có hứng thú với Lịch Sử à? Chẳng giống em gái anh tí nào!
Biết là anh đang trêu mình nhưng tôi vẫn bình tĩnh nói tiếp
-Sáng nay em đọc trong thư viên… sách viết là bà Phi tần đó chết do nhiễm HIV… và được chôn ở tận ngoài đảo kia!
Ngạn Luận không tỏ ra chút gì ngạc nhiên, anh chỉ hỏi:
-Thế em có tin không?
Tôi nhún vai
-Dĩ nhiên rồi, sách làm sao sai được…
Ngạn Luật bỗng thở dài. Anh dũi người đặt đầu lên thành ghế, hai chân gác lên bàn và nhìn chầm chầm lên trần nhà. Anh cứ bất động trong tưthế đó cho đến khi tôi sốt ruột đánh vào vai anh
-Anh à… làm gì im re vậy… nói em nghe coi, em đang hỏi anh đó!
Ngạn Luật mơ màng đáp
-Hỏi gì nữa… chẳng phải sách đã nói thế rồi sao?
Bực mình tôi dùng dằng khoanh hai tay trước ngực làm mặt giận
-Chán anh quá… em không thấy thông suốt nên mới hỏi. Chẳng phải anhbảo bà ấy bỏ đi sao? Trước giờ anh có nói sai bao giờ đâu… mà đúng raanh phải hào hứng giảng giải em nghe như mọi khi chứ!
Bây giờ thì Ngạn Luật cười và nhìn tôi. Nụ cười mới ấm làm sao!
-Thế tức là em tin lời anh hơn sách vở đúng không?
-Uhm… cũng có thể hiểu như thế…
Anh có vẻ rất hài lòng vì điều này. Anh kéo tôi nằm xuống ghế gối đầu lên chân anh và chậm rãi nói:
-Nếu em thực sự muốn biết thì… sự thật không giống như người ta vẫnnói. Sách tuy mang tính chính xác nhưng không có nghĩ là nó không có sai sót. Và lịch sử cũng vậy. Có nhiều vấn đề được giấu đi hoặc bưng bítmất vì một mục đích nào đó… Trên đời có thứ gì là toàn diện đâu đúngkhông nào?
Tôi nằm ngửa trên đùi Ngạn Luật và nhìn anh
-Uhm… vậy thì sách nói sai à? Kì lạ thật…
Chợt một tia sáng lóe ra trong đầu, tôi “táp” lại anh ngay
-Ý khoan… nếu sự thật bị giấu đi thì làm sao anh biết mà nói em được chứ? Anh xạo quá đi!
Ngay lập tức tôi nhận được một cái cốc lên đầu
-Dám nói anh xạo hả? Con nhóc này… Em có thể xem như… đây là mộttrường hợp ngoại lệ đi! Anh không nói dối đâu em chớ lo. Anh tin mộtngày nào đó sẽ có một người giành lại thanh danh cho Mỹ Thụy Vương Phi!
Ngạn Luật nháy mắt với tôi rồi đứng dậy đi về phòng. Anh chẳng có tínhẹ nhàng nào khi dửng dưng đứng lên rời khỏi ghế mà không chịu lo chocái đầu của tôi. Nó rơi khỏi chân anh và rớt bịch xuống ghế. May thay,ghế sofa có lớp nệm nên không đau… Anh hai thật quá đáng!