Điền Viên Cốc Hương

Quyển 3 - Chương 3: Gặp cô nương bị nạn, có cứu hay không



Cốc Vũ vì tránh Khưu thẩm nói lảm nhảm chạy tới kêu Hạ Xuyên, nào ngờ Hạ Xuyên lại không chạy về phía Cốc Vũ, lại chạy trốn về hướng cánh rừng. Phía sau Đình Hữu cũng cong chân nhỏ vừa kêu lão huynh vừa đi theo.

Cốc Vũ ngây ngẩn cả người, có chút buồn bực, đối diện là An Cẩm Hiên cùng ông ngoại như cũ tại kia thả câu, bên này là vùng nước cạn, cả một mảnh cỏ xanh bằng phẳng, đi qua là cánh rừng, Hạ Xuyên bọn họ đang ở đó chơi diều, không thể nào chạy vào rừng. Nàng bất chấp kêu, “Khưu thẩm, mau tới!”

Không cần kêu, Khưu thẩm thương con sốt ruột đã sớm chạy về bên đó, “Lúc này trong rừng nhiều muỗi côn trùng, về nhà lại sưng hết cả người, gặp đồ dơ bẩn không tốt.”

Đang nói liền gắt gao theo ở phía sau, Hạ Xuyên xông vào trước nhất, đột nhiên phát ra một tiếng kinh hô, “Nha —— “

Cốc Vũ thầm nghĩ, hỏng rồi, thằng nhóc này không bị đạp đinh chứ?

Ba bước hai bước đạp lên lá rụng ướt sũng trong rừng, mặc kệ xiêm y bị đồ vướng vào, trên tay còn bị vật lạ đâm, bỏ mặc cơnn đau, nàng rốt cục đến trước mặt Hạ Xuyên, thấy bộ dáng hắn ngốc hồ hồ, “Hạ Xuyên, ngươi làm sao vậy? Bị cắn?”

Hạ Xuyên thấy Cốc Vũ lo cho hắn như vậy, đưa ngón tay mũm mĩm lên chỉ, “Có người.”

Khưu thẩm đã ôm Đình Hữu đến, nhìn thẳng qua bên kia, thấy một người nằm trên đất cách khoàng năm sáu thước, nàng vội ấn đầu Đình Hữu xuống vai mình, tới giữ chặt Cốc Vũ, “Dẫn bọn hắn đi ra ngoài rồi nói.”

Cốc Vũ thấy thế cũng giật mình, cánh rừng đang yên bình sao đột nhiên có một người nằm trên đất, mặc một áo choàng màu xanh ngọc, nhìn cũng không tệ, té trên mặt đất toàn thân ướt sũng, bùn bám trên màu vải sáng càng thêm quỷ dị, dù Cốc Vũ tự cho lá gan mình không nhỏ, lúc này thấy cũng sợ hãi, khó trách Hạ Xuyên bị dọa choáng váng.

Nàng thấy Khưu thẩm ấn đầu Đình Hữu, bộ dáng không muốn tiểu hài tử thấy, muốn kéo Hạ Xuyên đi, nào ngờ Hạ Xuyên đã đi tới trước mặt người nọ, “Ngươi tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh —— “

Đứa trẻ này, gan thật lớn.

“Hạ Xuyên, vạn nhất là người chết—— mau cùng tỷ tỷ ngươi đi ra ngoài!” Khưu thẩm cũng bất chấp khiển trách.

Hạ Xuyên mở to hai mắt đen như mực, mím môi lắc đầu, “Không được, trên người nàng vẫn còn ấm, trên đầu còn đội này nọ, muốn thật sự đã chết, này nọ đã sớm bị người ta đoạt đi. Vừa rồi ta ở bên ngoài còn thấy bóng phản chiếu, khẳng định là bị choáng váng.” Ý nghĩ thật rõ ràng.

Khưu thẩm cũng là người thiện tâm, chỉ là không muốn nhiều chuyện thôi, lúc này thấy Hạ Xuyên nói như vậy, lại thấy Cốc Vũ ngồi xuống, nên đi tới, thấy gương mặt xanh trắng của cô nương kia, sửng sốt, “Bộ dáng thật thanh tú, không biết theo ai chạy đến đây. Thật là nghiệp chướng.”

Cốc Vũ lấy tay bắt mạch, thật mỏng manh, lại thấy trên người nàng có vết thương, quần áo coi như chỉnh tề, quả như lời Hạ Xuyên nói, trên đầu còn cài một cây trâm, không phải là loại tầm thường nha đầu có thể cài ra ngoài. Mặt khác, này mạch tượng... có chút kỳ quái. Lúc này thấy quần áo trên người, không kịp nhìn kỹ, nàng nâng cô nương trên đất dậy, không nặng lắm.

Khưu thẩm thấy người còn tốt, buông Đình Hữu xuống, qua đi hỗ trợ, “Ta phụ ngươi, bộ dáng ngươi không có đến hai cân khí lực.”

Bị ép buộc, cô nương trên đất chậm rãi mở mắt, mông lung nhìn thấy trước mắt vài người đứng, đầu tiên là cả kinh, cố sức muốn tránh thoát, đợi khi nhìn rõ thấy một tiểu hài tử hàm hậu liếc mình cười, có thế mới thở dài nhẹ nhõm mềm xuống dựa vào người Khưu thẩm.

Khưu thẩm vừa đỡ nàng vừa hỏi, “Cô nương, sao ngươi lại ở chỗ này, là nhà ai?”

Cô nương kia miễn cưỡng cười, cử chỉ chật vật, Cốc Vũ thấy ánh mắt của nàng quật cường kiên định thậm chí nồng đậm hận ý. Không khỏi thầm than một tiếng.

“Ta... Ta, tú...”

Chưa nói xong, trong rừng truyền đến tất tất tốt tốt thanh âm, còn có tiếng người truyền đến, “Mỗi tấc đất đều tìm cho ta! Tiểu *****, tìm được ta sẽ lột da nàng.”

“Ngươi dám, lão gia trở về còn không với ngươi...”

“Ta là ban sai trước mặt phu nhân.”

Cô nương đang nằm trong lòng Khưu thẩm vừa nghe thấy lời này, suýt chút ngất đi, ngẩng đầu nhìn Cốc Vũ bọn họ, ánh mắt làm cho người ta khó có thể cự tuyệt, đột nhiên buồn bã, “Các ngươi không cần lo cho ta, đi nhanh đi, không cần bị tai hoạ.” Nói xong nhắm mắt lại, mặt xám như tro tàn, vừa rồi còn chống một hơi, lúc này hoa lệ bất tỉnh.

Cốc Vũ cùng Khưu thẩm nhìn nhau, Khưu thẩm khẽ cắn môi, “Đỡ đi ra ngoài trước rồi nói, nếu vừa rồi chạy đi đỡ phiền toái, bây giờ nếu bỏ lại, ông trời thấy không tha đâu.”

Cốc Vũ không nghĩ nhiều, không thể thấy chết mà không cứu, nghe tiếng vang bên kia, phỏng chừng rất nhanh sẽ tìm tới đây, nghe Khưu thẩm nói như vậy, nhìn nàng nháy mắt một cái, chậm rãi chuyển đi ra ngoài.

Hạ Xuyên thấy Cốc Vũ yếu ớt đỡ cô nương đã sớm chạy ra bên ngoài, tới chỗ An Cẩm Hiên bọn họ nói: “Ông ngoại, chúng ta nhặt được một người.”

An Cẩm Hiên không nghĩ ngợi gì, thấy Cốc Vũ bọn họ đều vào rừng, cũng không có tâm câu cá, vội chạy tới, vừa khéo gặp Khưu thẩm đỡ người đi ra, vừa thấy hoa văn trên quần áo của cô nương đó, ánh mắt lộ ra một chút dị sắc, nhìn Cốc Vũ.

“Cẩm Hiên ca, chưa hỏi ra được là nhà ai, trong rừng còn có người đang tìm, xem ra nàng quyết tâm phải chết.” Nói xong, Cốc Vũ lại nhớ tới ánh mắt phức tạp vừa rồi của nàng kia, không khỏi rùng mình một cái.

An Cẩm Hiên không nghĩ nhiều, đỡ người đi về hướng xe ngựa, nghe thấy tiếng vang cùng tiếng rống giận dữ từ trong rừng, lập tức đổi ý.

Rất nhanh khôi phục lại bộ dáng du xuân, lão giả câu cá cùng thiếu niên, vẻ mặt điềm nhiên, một phụ nhân cùng một cái thiếu nữ trẻ đang dùng giỏ trúc hái ngải diệp, một bên là hai đồng tử, đang ở cầm diều tranh cãi. Xem ra chính là cả nhà rảnh rỗi dã ngoại.

Nếu cẩn thận tới gần một chút, có thể nghe thấy thanh âm hai hài tử tinh tế đối thoại.

“Hạ Xuyên, vừa rồi Kim đại ca nói có người hỏi chúng ta nói không thấy, nhưng không phải trước kia Cốc Vũ tỷ tỷ nói không thể nói dối sao? Chúng ta phải nghe ai, đợi lát nữa đám người kia tới phải sao bây giờ, bộ dáng thật hung dữ.”

Hạ Xuyên thoáng suy tư một hồi, khẳng định nói, “Đương nhiên không nói cho bọn họ, ngươi không thấy sao, vừa rồi Cẩm... lúc Kim đại ca nói như vậy, tỷ tỷ ta không phản đối, lại nói người là chúng ta cứu được.” Nói xong lại bổ sung một câu, “Nghe lão huynh, không sai.”

Đình Hữu dùng sức gật đầu.

Rất nhanh, còn có bảy tám người từ trong rừng đi đến, xiêm y tươm tất, xem ra là hạ nhân, ở trong rừng dạo qua một vòng, đi ra liền tới bờ sông rửa tay rửa mặt, thấy Cốc Vũ cùng Khưu thẩm tại kia hái ngải diệp, lại nhìn thêm hai mắt, “Cô nương nhà ai, thật là thủy linh! Nếu tìm không thấy kia tiểu *****, mang người này trở về cũng có thể báo cáo kết quả công tác.”

Cốc Vũ không cần nhìn cũng biết người nọ là đức hạnh gì, cong nắm tay, nếu không nghĩ đến cô nương vừa rồi, nàng thật muốn đi qua giáo huấn hắn một chút.

“Triệu Tứ, chuyện đứng đắn quan trọng hơn, bằng không trở về ngươi sẽ sáng mắt ra.” Một người cao gầy khiển trách hắn một câu, quay đầu nhìn Khưu thẩm khách khí hỏi: “Vị tẩu tử này, xin hỏi có thấy phu nhân nhà của ta không? So với nàng cao hơn một cái đầu, mặc quần áo màu xanh, nàng đi lạc chúng ta thật nóng vội, nếu gặp được xin các ngươi chỉ đường.”

Khưu thẩm thấy bọn họ vừa rồi nói Cốc Vũ như vậy, có chút tức giận, trong lỗ mũi hừ ra một tiếng, “Không gặp, thế nào làm nô tài, để lạc mất phu nhân mà không biết, còn có mặt mũi hỏi chúng ta!”

“Ngươi!”

Tên kêu Triệu Tứ thở hổn hển, tên cao gầy còn giả khuông giả dạng khách khí một hồi, “Làm phiền.”

Cốc Vũ bọn họ thở ra nhẹ nhõm.

Nào ngờ tên cao gầy là người khôn khéo, thấy Hạ Xuyên bên kia là hai đứa trẻ, đi qua đưa gì đó, “Tiểu huynh đệ, ăn chút điểm tâm.”

Cốc Vũ âm thầm sốt ruột, chỉ nghĩ đến không để người phát hiện, sao không nghĩ nhiều hơn, Hạ Xuyên một đứa trẻ mấy tuổi như vậy, rất dễ bị người lừa gạt, còn có đồ ăn ngon...

Hạ Xuyên thấy điểm tâm nuốt xuống một ngụm nước miếng, đưa tay muốn lấy, đột nhiên quay đầu, bộ dáng ghét bỏ, “Di, tay ngươi bẩn như vậy, cầm điểm tâm không thể ăn, nhị tỷ ta nói ăn sẽ bị đau bụng. Không ăn!”

Nhà Đình Hữu mở cửa hàng điểm tâm, đối với mặt xám mày tro điểm tâm càng không có phản ứng.

Tên cao gầy thấy không có tác dụng, trực tiếp hỏi: “Hai vị tiểu huynh đệ có gặp được một vị cô nương cao như vậy không?”

Quả thực đến.

Hạ Xuyên nghiêm cẩn, “Cô nương cao như vậy nhiều lắm.”

Sắc mặt người nọ cứng đờ, không ngờ bị một đứa trẻ đánh bật về, cười cười, “Phu nhân nhà của ta mặc quần áo màu xanh. Vóc dáng cao gầy, khoảng hai mươi tuổi.” Còn muốn nói thêm nhưng tìm không ra từ để hình dung.

“Này bộ dáng như thế ta thấy không ít, ai biết có phải là phu nhân nhà ngươi không?”

“Nhìn thấy ở đâu?” Vẻ mặt người cầm đầu vui sướng.

Hạ Xuyên đỡ cằm nhỏ thoáng suy nghĩ, “Uh, lúc ra khỏi thành, đi thẳng cửa nam gặp hai người, đường Đông Thuận cũng thấy một người, bất quá trên mặt có nhiều chấm lắm, hình như là trong nhà làm bánh nướng mè vừng... Ha ha “

“Khanh khách “

Người kêu Triệu Tứ bị tên cao gầy khiển trách, lúc này cười lạnh một tiếng, “Hừ, đa phần là không thấy, dân quê mùa còn hỏi ra cái gì, đừng trì hoãn chuyện lớn!”

Không cam tâm bỏ đi.

Đình Hữu vẻ mặt khẩn trương, “Lão huynh, vừa rồi ngươi làm ta sợ muốn chết.”

Hạ Xuyên thấy bọn họ đi xa mới quay đầu rất có khí thế cười nói, “Sợ cái gì, lão đệ, lại không ăn người.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv