Điền Viên Cốc Hương

Quyển 2 - Chương 92: Nam chức nữ canh*



Nam chức nữ canh* = Nam dệt vải nữ canh tác (làm ruộng)

Lúc các nàng đang tranh cãi ầm ĩ, An Cẩm Hiên đi tới, liếc Cốc Vũ các nàng mỉm cười.

Cốc Vũ và Tiểu Hà xem cũng không sai biệt lắm, với loại này không cần cuồng loạn đi tranh thủ, không cần tốn hết tâm tư đấu ngoài sáng ám tiễn sau lưng chiếm thượng phong, sau đó đem những người này cưỡng chế dời đi, cứ nhàn nhạt ngồi xem náo nhiệt, những người đó bị như vậy có lẽ quả báo, tâm tình thật không sai.

Tâm tình không sai còn có Nhị thúc công, hắn thậm chí không tiếp tục đi, đứng ở kia nhìn Kinh Trập, Cốc Vũ, Tiểu Hà ba đứa trẻ đi, phảng phất hình ảnh lúc trước mang về một đứa trẻ, đang chậm rãi trưởng thành, đầu cao hơn rất nhiều, khí độ mỗi ngày một bất đồng, thoáng chốc biến thành một đại tiểu tử, hắn nhất thời ngớ ra thở dài, bao nhiêu năm đã đi qua.

Tiểu Mãn ở nhà bận việc, thấy vẻ mặt vài người bọn họ không giống nhau, Cốc Vũ sợ các nàng lỡ miệng, “Chúng ta đi cửa hàng bên kia xem qua một chút, thấy chúng ta còn rất nhiều chuyện phải làm, chờ thêm một thời gian bên kia khai trương còn bận việc khác.” Nói xong Cốc Vũ đại khái nói một ít việc muốn làm, rồi qua hậu viện sân bên kia suy nghĩ nên thiết kế dấu hiệu gì cho cửa hàng. Bây giờ lúc này đã trở về như xưa, Nhị thúc công và An Cẩm Hiên ở, người đều chuyển ra ngoài, chỉ là Cốc Vũ có chuyện gì luôn thích ở bên này suy nghĩ mà thôi.

Ở nơi quen thuộc sẽ làm cho người ta tự nhiên thoải mái hơn nhiều, càng cảm thấy dễ dàng không có yêu cầu cao, lúc thức dậy sẽ không lo lắng.

Vì thế nàng dùng mảnh ngói vỡ phủi đi các loại đồ hình trên mặt đất, không vừa lòng.

An Cẩm Hiên vào lúc nào nàng cũng không biết, An Cẩm Hiên cũng không biết mình vì cái gì, ngồi trên những cái bình lớn, nghiêng mình qua xem Cốc Vũ đang bận rộn, ánh mặt trời tà tà chiếu xuống, những bóng nắng chập chờn như ẩn như hiện. Cốc Vũ biết hắn ở phía sau, vẫn ngồi như thế không để ý tới.

Rất nhanh, người ngồi trên đất từ một biến thành hai người, thỉnh thoảng còn nghe thấy thanh âm tranh cãi, sau đó lại là tiếng cười, rốt cục, cũng không biết là ai đụng phải ai, mặt Cẩm Hiên đỏ lên, giữ chặt tay Cốc Vũ. Hai người nhìn nhau, đều sửng sốt.

Cốc Vũ đột nhiên hoảng hốt, một niềm lo lắng truyền đến, cảm thấy có chút không ổn, lại không biết chỗ nào không ổn, vì thế chịu đựng bàn tay to của hắn bao lấy, rất nhanh đã thấm mồ hôi.

Thật lâu sau, từ bên ngoài sân truyền đến tiếng nói sắc nhọn của một phụ nữ, mắng con của mình, một bên là tiếng bước chân nhỏ vụn, đại khái là tiểu hài tử trong nhà quấy rối bị nhéo trở về. Cốc Vũ mới hồi phục tinh thần lại, rụt tay về, mặt nóng lên.

An Cẩm Hiên đột nhiên hạ quyết tâm, phun ra một hơi, “Cốc Vũ, ta... có chuyện muốn nói với ngươi.”

Chẳng lẽ kế tiếp là thổ lộ? Nàng bỗng nhiên không dám ngẩng đầu nhìn hắn, nhìn mảnh ngõi trong tay, rồi nhìn dấu hiệu vừa vẽ. Trong lòng thoáng chờ mong, lại băn khoăn có phải quá nhanh, việc hôn nhân của Tiểu Mãn và Tiểu Hà đến rất nhanh, nàng không hề nghĩ tới bản thân, mới mười mấy tuổi, sẽ...

Kiếp trước, với phương diện này nàng không có kinh nghiệm gì, bởi vì từ lúc còn nhỏ phần nhiều thời gian nàng đều ở trong phòng bệnh, trong mơ hồ nàng luôn cảm thấy mình không như người bình thường kết hôn sinh con. Một ngày qua tốt hơn, rồi lại nhiều hơn một ngày, cũng đã rất thỏa mãn.

Lòng còn đang rối loạn, độ ấm trên tay cũng không tán đi, nàng đang đợi.

Thật lâu sau không nghe thấy thanh âm, rốt cục ngượng ngùng ngẩng đầu, đã thấy An Cẩm Hiên vẻ mặt bi thương. Sao thần sắc này cùng trong tưởng tượng khác hẳn nhau như thế?

Nàng có chút giật mình cảm giác thoải mái hơn, nếu vừa rồi hắn nói ra, mình phải làm sao?

“Cốc Vũ, ta chẳng phải là một cô nhi, kỳ thực còn có rất nhiều người không coi là thân nhân.” An Cẩm Hiên dùng hết khí lực, phun ra những lời này.

Từ ngày ấy Cốc Vũ đã biết chuyện của hắn, luôn giữ ở trong lòng, giờ phút này nghe hắn nói, trong lòng có chút đau, nhiều năm như vậy, rốt cục hắn muốn đối mặt sao? “Ừ...”

Lời đối thoại đứt quãng, Cốc Vũ nghe được từ Nhị thúc công không sai biệt lắm, chỉ là từ miệng An Cẩm Hiên, tựa hồ không giống với, hắn nói rất gian nan, nhưng cũng rất kiên quyết, ngón tay không ngừng vẽ loạn trên đất, như muốn vẽ đến chảy máu. “Chúng ta đã từng thoả thuận qua là có chuyện nhất định phải thương lượng, đại khái là ta phải về trong thành.”

Cốc Vũ rùng mình, cắn môi, “Tốt.”

An Cẩm Hiên quay đầu nhìn Cốc Vũ, “Ngươi không sợ sao?”

Lời nói không đầu không đuôi nhưng Cốc Vũ hiểu, bắt đầu từ khi nào bọn họ ăn ý như vậy? Lúc này hắn nói những lời này, trên người hẳn gánh vác nhiều lắm, mình chùn bước sao? Thật sự là làm khó hắn, nếu không nghĩ đến ngày sau, sao lại tự làm khó mình như vậy.

Hắn còn nói, “Ta biết mình không nên nói, chỉ là lúc trước chúng ta... Ta không muốn gạt ngươi, nếu ngươi không muốn đi trong thành, ta nghĩ ít nhất ta còn có thời gian, hiện tại ngươi chưa được mười bốn tuổi, chờ ta hai năm, ta nhất định đem xử lý tốt mọi chuyện, khi đó chúng ta không cần nghĩ gì, nếu ngươi nguyện ý, chúng ta...”

An Cẩm Hiên không thể nói ra được.

Lòng Cốc Vũ mềm mại có chút động, hắn đã nghĩ xa tới như vậy sao? Từ khi nghe Nhị thúc công nói, nàng có chút sợ hãi có một ngày hắn đột nhiên ra đi không từ giã, và một ngày Kinh Trập cũng ra đi như vậy, Tiểu Mãn và Tiểu Hà thành thân, chỉ còn một mình mình ở lại. Lúc này, lời hắn nói giống như nàng nghĩ, nhưng nàng không lộ ra ý tứ.

Nàng tự nhận là mình chẳng phải là một người con gái yếu đuối chỉ biết núp sau người khác, cho nên lần trước bọn họ mở cửa hàng không nói trước, nàng cảm thấy có chút thất lạc, nàng tin tưởng chuyện gì đều có thể giải quyết, giải quyết xong mới nói với nàng với lý do không muốn nàng lo lắng, có lẽ cũng thật là tốt, nhưng nàng không muốn như thế, bởi vì dù sao nàng ngay cả lựa chọn đường sống cũng không có, cùng nỗ lực đi giải quyết những trở ngại phía trước có lẽ sẽ tốt hơn, không tham dự cũng phải do mình lựa chọn không đi, tóm lại phải do mình quyết định mới được. Điểm ấy nàng thật để ý.

“Cho nên hiện tại đại khái không thể đợi, sau thu ta sẽ theo Nhị thúc công trở về, bên kia đã an bày xong, đến lúc đó ta mới chậm rãi bắt đầu, chờ ngươi nghĩ kỹ rồi nói với ta, bất luận thế nào...”

Sắc mặt Cốc Vũ trầm xuống, liếc An Cẩm Hiên một cái, “Chuyện của ngươi xử lý tốt sao? Nếu không trở về sao còn phiền lòng chuyện bí phương? Đã dò hỏi rõ ràng chuyện của cha mẹ ngươi chưa? Không thể vì trong lúc nhất thời làm việc mơ hồ, còn có trở về ngân lượng chuẩn bị tốt sao? Nếu bọn họ nhận ra ngươi phải làm sao bây giờ? Đến lúc đó còn nói cái gì trở về chứ!”

Việc này làm sao An Cẩm Hiên không nghĩ qua, chỉ là hắn không nắm chắc mười phần, lại cảm thấy thời gian không thể chờ mà thôi. Nghe những lời này liền ngớ ra, không biết nói gì mới tốt.”Cốc Vũ, ngươi...?”

Cốc Vũ có chút thiếu kiên nhẫn, nàng biết mình, dù không nghe Nhị thúc công nói cũng đã lo lắng, nàng nghĩ đi vào thành kiếm bạc trước tiện thể làm quen một chút, còn tưởng có thể kết được bạn sau này có thể nhờ vả, những ý tưởng, tựa hồ đều đang đợi đến ngày hôm nay hắn nói ra những lời này, nàng bỗng nhiên mới hiểu được.

Cứ như vậy thôi.

“Ngươi có phải bị đánh trúng chỗ nào chứ? Cẩn thận suy nghĩ, chúng ta sang năm trở về thì như thế nào? Ta chờ đến khi nào đều không quan trọng, vẫn nên chờ cửa hàng khai trương kiếm tiền rồi đi, bên kia... ta cũng không tính xa lạ.”

An Cẩm Hiên vừa thấy sắc mặt Cốc Vũ trầm xuống, âm thầm không yên, tựa hồ mình nghĩ tới việc này mà chưa trưng cầu ý kiến của nàng, những câu hỏi kế tiếp thì mình chưa hoàn toàn chuẩn bị tốt, vậy mà còn ở nơi này nói cái gì hai năm, nhất thời có chút uể oải, lại nghe xong những lời này, đột nhiên vui mừng quá đỗi, chà xát tay không biết biểu đạt thế nào, “Cốc Vũ, ngươi nói, ngươi nói chúng ta cùng nhau trở về thành?”

Cốc Vũ cười rộ lên, nhìn bộ dáng của hắn, “Ta không nói là trở về, ta còn có cha mẹ, chờ chuyện ca ca ta giải quyết xong rồi nói sau, trong thành cũng tốt ở nông thôn cũng tốt, không phải chỉ là vài ngày đường sao? Chẳng lẽ đến lúc đó ngươi không có chân trở về sao, chẳng lẽ ta muốn vào thành đi dạo cũng không được? Nói giống như một đi chỉ có thể chết già không thể lui tới.”

Nói luốn một hơi như đang chỉ trích, căn bản không cần thiết trả lời, An Cẩm Hiên gật đầu, rồi vuốt đầu ngốc cười rộ lên, hàm răng trắng dưới ánh mặt trời loang loáng, bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì, “Chuyện của Kinh Trập, ta đã biết, dù sao cũng đã một năm, cho dù là kết quả tệ nhật, cũng là lúc trở về dự thi.”

Cốc Vũ kinh ngạc, thì ra hai người bọn họ đã không giấu giếm nhau chuyện gì, dù sao Lí Đắc Tuyền sẽ không nói, hơn nữa nên bên Kinh Trập có chuyện cũng không thể cái gì cũng nói để hắn lo lắng, nói vậy nếu kết quả tệ nhất, cũng phải đi về dự thi, rồi từng bước một... báo thù? Từ vừa ra tới liền dừng lại.

“Cẩm Hiên ca, việc này, có thể chờ sau này hãy nói được không? Chờ chúng ta đem mấy chuyện này làm tốt, lại nói, dù sao, chúng ta...” Đến phiên Cốc Vũ lắp bắp.

An Cẩm Hiên không có dị nghị gì, hắn luôn lưỡng lự, lúc này nói ra thoải mái không ít, kết quả tốt không ngờ.

Cốc Vũ nói tiếp: “Lần này ta đi trong thành gặp một chuyện, mứt đào chúng ta tựa hồ không tốt lắm, hơn nữa chúng ta cũng không thể luôn dựa vào nó kiếm tiền, lần này suýt chút xảy ra chuyện, này đó... Ta hỏi thăm qua, nếu về sau ngươi bên kia muốn, chúng ta không lo lắng chống lại bên kia, nhưng nếu không có gì, không thể đi chống chọi.”

Thì ra lúc Cốc Vũ đi trong thành đã hỏi thăm chuyện bên An Cư. An Cẩm Hiên há hốc miệng, chẳng lẽ lúc nàng nghe chuyện đã bắt đầu tính toán như vậy? Hắn có chút vui mừng.

“Ngươi choáng váng!”

“Không, không, ta luôn suy nghĩ có chỗ nào không đúng, lúc trước hái hồng đỗ quyên về tựa hồ không có chút tác dụng gì, nghĩ mãi cũng không ra, đến lúc đó đi vào thành, có phương tiện hơn một chút. Chuyện kiếm tiền cũng cấp thiết như lửa sém lông mày, cho dù cửa hàng vận chuyển bình thường, nhưng tiền đó chúng ta cũng không thể động vào, Tuyền thúc bọn họ đều thấy là về sau phải đưa ra một chiêu gì đó mới được. Đến lúc đó lại cùng Kinh Trập nói.”

Đột nhiên Cốc Vũ muốn đùa dai, ôn nhu kêu một tiếng, “Cẩm Hiên ca.”

An Cẩm Hiên không quen nhìn bộ dáng của nàng, nhất là đôi mắt long lanh, thanh âm của hắn như là bị nghẹn lại, “Ừ?”

Cốc Vũ khụ khụ hai tiếng, ra vẻ nghiêm trang nói, “Không phải người ta nói là nam canh nữ dệt sao? Nhưng ngươi cứ yên tâm, chuyện kiếm tiền để ta lo, ngươi an tâm canh cửi đi thôi!” Nói xong vung bàn tay lên, có khuông có dạng chạy đi.

An Cẩm Hiên sửng sốt, cảm thấy có chút không đúng, nói như vậy, nam canh nữ dệt, phải là mình kiếm tiền nàng canh cửi mới đúng chứ, vừa rồi Cốc Vũ nói như vậy, là nói mình như là... tiểu nương tử? Lửa giận nổi lên, “Uy —— “

Bên ngoài chỉ có tiếng cười ha ha truyền đến.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv