Uyển Lam tỉnh dậy đã là ba ngày sau, đôi mắt ráo hoảnh nhìn xung quanh, về phủ rồi sao? Không đúng, đây không phải vương phủ, căn phòng lạ lẫm khiến cho Uyển Lam thấy hoang mang. Cơn nặng đầu làm cho Uyển Lam thấy mệt mỏi, nàng cảm thấy thật khát nước, đôi môi khô ran làm Uyển Lam thấy thật khó chịu. Cố gắng bước xuống giường, bước chân nặng nề đến cái bàn gần đó rót cho mình một ít nước. Đông Phương Ân vừa mới xong việc tiện thể đến thăm cô nương mình cứu trên Hàn Băng Sơn, suốt ba ngày qua, chàng chẳng thể nào ngủ yên, đại phu nói rằng do ngâm nước trên Hàn Băng Sơn quá lâu nên dẫn đến cơ thể nhiễm lạnh trầm trọng, cần điều trị lâu dài. Hơn nữa, cần những thảo dược quý hiếm, điều này làm sao làm khó được Đông Phương Ân, quê hương hắn quả thật là nơi chuyên về dược thảo, chỉ cần vài ngày là có thể tới kinh thành rồi. Tiếng mở cửa làm cho Uyển Lam chú ý, Đông Phương Ân vừa thấy nàng liền nở nụ cười nhẹ:
- Cô nương tỉnh rồi!
Uyển Lam nhẹ gật đầu, không ngờ người cứu nàng lại là người nàng gặp ở hội ca vũ, Uyển Lam rưng rưng, đến cuối cùng thì người nàng đặt cả tình yêu lại nhẫn tâm bỏ rơi nàng, còn người nàng mới gặp gỡ lần đầu lại cứu nàng nơi rừng thiên nước độc. Ông trời! Là ông đang trêu đùa con sao?
Đông Phương Ân chầm chậm đỡ nàng ngồi xuống giường:
- Cô nương đừng quá kích động, nghỉ ngơi vài ngày nữa thì sẽ không sao?
Uyển Lam gật gật đầu:
- Đông Phương công tử, đa tạ huynh đã cứu ta! Nơi đây là...
- Là nhà của ta, cô nương không cần lo lắng. Ta có thể hỏi cô nương tên họ là gì, nhà ở đâu không?
Uyển Lam ho vài tiếng rồi từ tốn:
- Ta là Đường Uyển Lam, nếu được huynh có thể đưa ta tới Đường phủ không?
- Đường phủ, cô nương là con gái của Đường tể tướng?
Uyển Lam gật đầu. Đông Phương Ân mừng như mở hội, đợi cho Uyển Lam say giấc, hắn nhè nhẹ khép cửa lại, quay lại thư phòng, mở một chiếc hộp nhỏ. Chiếc hộp như là một vật quý báu không thể tách rời khỏi hắn, trong đó là một chiếc ngọc bội nhỏ màu thiên thanh. Hắn nhớ lại lúc hắn còn nhỏ, lần đầu đặt chân đến kinh thành, có một tiểu cô nương luôn làm hắn chú ý, nàng không giống với nữ nhân ở nơi hắn ở, nàng lúc nào cũng vui cười, nàng nghịch ngợm. Lần đầu hắn gặp nàng lúc đó hắn và nàng đã cùng tranh chấp một con diều trên phố, nhưng sau đó đã mau chóng kết thân, hằng ngày đều cùng nhau thả diều. Lúc hắn nói hắn phải đi đến một nơi xa, nàng đã khóc rất nhiều và đã tặng cho hắn cái ngọc bội và hãy hứa sau này sẽ gặp lại nhau. Lúc đó hắn vẫn chỉ biết là mọi người thường gọi nàng là Tiểu Lam, là tiểu thư của Đường phủ. Bây giờ ước mơ đó như đã thành hiện thật, hắn thật sự đã tìm được tiểu cô nương năm xưa, Tiểu Lam! Ta sẽ không rời xa nàng một ngày nào nữa. Bên ngoài thư đồng của Đông Phương Ân tay cầm một phong thư tức tốc chạy vào thư phòng phá tan hoài ức của Đông Phương Ân khiến hắn thật không thoải mái chút nào:
- Thái tử! Là thư của hoàng thượng gửi cho người!
Đông Phương Ân quả thật là không có cách nào trị tên nô tài này:
- Ta đã dặn ngươi không được để lộ thân phận ra ngoài, ngươi không nhớ sao?
Tên nô tài lúc này mới biết mình đã phạm lỗi nên tỏ vẻ ăn năn, không dám nói một lời, chỉ nép một bên. Đông Phương Ân lúc này mới mở lá thư ra đọc. Trong thư, phụ hoàng hắn muốn hắn vào cung của Vân Quốc diện kiến hoàng thượng, đồng thời tiến cống một vài loại thảo dược quý giá cho Vân Quốc, vài ngày nữa sứ giả sẽ vào Vân Quốc cùng diện kiến. Đông Phương Ân xếp lá thư lại, lâu nay hắn chỉ muốn ẩn mình tìm những loại thảo dược quý giá để nghiên cứu cho việc hành y của mình. Quê hương hắn tức là Dược Quốc, là đất nước luôn coi trọng dược liệu và y học phát triển một cách thần kì, ngay cả một người dân bình thường cũng có thể tự chữa bệnh vặt cho mình mà không cần đến đại phu. Với niềm đam mê với thảo dược, hắn quyết tâm khẩn xin phụ hoàng cho hắn chu du khắp thiên hạ để tìm thêm những loại thảo dược hiếm có để điều chế dược.
Hôm nay đã là ngày thứ năm Uyển Lam ở Đông Phương viện, cảm thấy tinh thần đã có vẻ khá hơn, nàng xin phép Đông Phương Ân cho mình về Đường phủ. Đông Phương Ân thiết nghĩ sau này sẽ có nhiều cơ hội hơn nên cũng không nói cho Uyển Lam về thân phận của mình. Tiểu Lam! Ta hy vọng lần này ta có thể ngay tại hoàng cung của Vân Quốc có thể chính thức được hoàng đế Vân Quốc ban hôn cho ta và nàng, ta sẽ không bao giờ rời xa nàng một lần nào nữa!