Dương Dịch Xuyên cau mày nhìn Lưu Giai Mỹ, sắc mặt vô cùng khó chịu. Con nhỏ phiền phức này đến cũng nhanh thật đấy! Cánh tay đang gác lên vai Diệp Lâm Uyên dùng lực, kéo cô kề sát vào người mình. Cậu hất hàm nhìn Lưu Giai Mỹ, giọng điệu khinh khỉnh trả lời: "Bạn gái tôi!"
"Không thể nào!" Lưu Giai Mỹ hét lên, ánh mắt đầy nghi ngờ, hoang mang nhìn hai người, "Ở trường, tớ... Tớ luôn đi theo cậu, cậu có bạn gái lúc nào sao tớ không biết được?" Từng lời Lưu Giai Mỹ thốt ra, không chỉ chứa đựng sự nghi ngờ, mà phần nhiều chính là không cam lòng và đố kị.
Diệp Lâm Uyên cau mày, đó giờ cô cứ nghĩ mình là mặt dày lắm rồi, nhưng không ngờ lại có người mặt dày đến vô sỉ hơn cả cô. Đã bám riết lấy người ta không buông, còn có thể đứng ở giữa đám đông dõng dạc công khai như vậy. "Trình độ" này cô phải gọi một tiếng "tiền bối".
Ánh mắt cô đảo qua Lưu Giai Mỹ rồi dừng lại trên người Dương Dịch Xuyên. Cậu cũng đang nhìn cô, hàng chân mày nhíu chặt tỏ rõ vẻ bực bội, ánh mắt đầy ý vị, như muốn nói cho cô biết "Phiền phức đến rồi đó, chị mau thể hiện đi!"
Nhìn thấy bộ dạng này của Dương Dịch Xuyên, Diệp Lâm Uyên mím môi cười nhẹ. Khi quay sang nhìn Lưu Giai Mỹ, trong đáy mắt vẫn có ý cười, nhưng ai có mặt trong phòng bao lúc này cũng có thể nhìn ra đó là nụ cười chế giễu, nhạo báng, chứa đựng sự khinh thường sâu sắc, khiến Lưu Giai Mỹ bất giác rùng mình, toàn thân cứng đờ.
Diệp Lâm Uyên cười cười, cô ngã người, tựa lưng vào vòm ngực rắn chắc của Dương Dịch Xuyên, như muốn đánh dấu chủ quyền với cậu. Cô khoanh tay trước ngực, bộ dạng vừa cao ngạo vừa tự kiêu nhìn Lưu Giai Mỹ, giọng điều đầy chế giễu, khinh khỉnh hỏi:
"Em gái... Em nghĩ em có quyền hỏi câu này sao?"
"..." Lưu Giai Mỹ há hốc miệng, con ngươi như muốn lồi ra khỏi hốc mắt... "Con nhỏ này là ai mà dám gọi mình là em gái? Cô ta lớn hơn ai ở đây chứ? Cô ta chưa kịp phản ứng, thì đã chạm vào ánh mắt đầy vẻ thích thú của Dương Dịch Xuyên khi nhìn cô gái xa lạ này, lời Lưu Giai Mỹ muốn nói như bị mắc nghẹn ở cổ họng, trừng trừng nhìn Diệp Lâm Uyên.
Diệp Lâm Uyên cũng không phải không nhìn thấy ánh mắt đằng đằng sát khí đang cắm sâu lên người mình. Cô nhếch miệng cười khẩy:
"Em bám riết lấy bạn trai chị, chị còn chưa tìm em để ý kiến... Em lại còn dũng cảm đứng đây, nước mắt ngắn, nước mắt dài chất vấn mối quan hệ của người ta..."
"Có liêm sỉ không vậy?" Sắc mặt Diệp Lâm Uyên đột nhiên đanh lại, ánh mắt sắc bén dư dao găm đâm thẳng về phía Lưu Giai Mỹ, giọng nói lạnh lẽo như băng.
Lời này của Diệp Lâm Uyên vừa dứt, căn phòng như bị nhấn chìm trong một bầu không khí ngột ngạt đến đáng sợ. Những tiếng xì xào bàn tán vang lên xung quanh bọn họ. Có người thì nói Diệp Lâm Uyên dùng lời lẽ quá đáng, có người thì nói Lưu Giai Mỹ xứng đáng bị như vậy,... Nhưng rõ ràng tất cả bọn họ đều chỉ muốn xem trò vui.
Bờ vai Lưu Giai Mỹ run lên từng đợt, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay đến bật máu. Gương mặt cô ta đỏ bừng, hai mắt trừng trừng nhìn Diệp Lâm Uyên, hàm răng nghiến chặt. Cô ta chưa bao giờ phải chịu một nhục nhã nào lớn như thế này.
Trong trường, cô ta là trung tâm của mọi ánh nhìn, là mẫu bạn gái lý tưởng mà bao chàng trai theo đuổi. Đến trùm trường Thành Ngự cũng phải lưu luyến cô ta không buông bỏ được, nhưng so với Thành Ngự, cô ta càng thích sự lạnh lùng, cao ngạo của Dương Dịch Xuyên.
Dù Lưu Giai Mỹ sống không ra cái gì, nhưng nhờ gương mặt xinh đẹp của mình, đám bạn xung quanh bọn họ đều ủng hộ cô ta theo đuổi Dương Dịch Xuyên. Nhưng hôm nay, sự tự tin vốn có của Lưu Giai Mỹ đã tan vỡ như bong bóng xà phòng. Mọi thứ đều như đang chống lại cô ta. Một cô bạn gái từ đâu xuất hiện, dẫm nát mặt mũi cô ta giữa bao nhiêu người. Cảm giác nhục nhã và mất kiểm soát khiến cô ta vô cùng hoảng loạn.
Đúng lúc đó, một thiếu niên bước đến kéo tay Lưu Giai Mỹ che chắn cô ta phía sau lưng mình. Cậu ta nhìn Diệp Lâm Uyên với ánh mắt đay nghiến, đầy phẫn nộ, rồi lại nhìn sang Dương Dịch Xuyên bất bình nói:
"Dịch Xuyên... Bạn gái cậu hơi quá đáng rồi đấy!"