"Hôn?" Dương Dịch Xuyên đang cảm thấy nghi ngờ nhân sinh, lỗ tai ù đi vì đề nghị vừa rồi của Diệp Lâm Uyên... Hôn gì chứ? Còn nhỏ này bị điên sao? Cậu hất mạnh tay cô ra, vẻ mặt đầy khó chịu: "Có bệnh thì về nhà uống thuốc đi!"
"Chúng ta là gì chứ?" Diệp Lâm Uyên vẫn lì lợm giữ chặt lấy cổ áo Dương Dịch Xuyên, ánh mắt không hề chớp nháy, điệu bộ vô cùng ngay thẳng nói:
"Phải tập dợt... Em có hiểu không?"
"Không thì với cái thái độ hời hợt đó của em... Ai mà tin chúng ta là một đôi?" Cô vừa nói vừa hậm hực đánh vào bả vai cậu, vẻ mặt vô cùng ấm ức.
Dương Dịch Xuyên nhíu mày nhìn cô, giống như bị bỏ bùa, cô nói gì cậu cũng thấy hợp lí, nhưng cảm giác vẫn hoang mang, nên hỏi lại:
"Phải hôn thật sao?"
"Em làm như em chưa từng hôn ai vậy?" Diệp Lâm Uyên cau mày, bĩu môi nói. Nghĩ đến chuyện, đôi môi này của Dương Dịch Xuyên từng hôn đứa con gái khác cô lại thấy nhức nhối trong lòng. Trách thì trách tên này quá không giữ phu đạo, thu hút ong bướm khắp nơi, tuổi còn nhỏ đã làm con nít quỷ.
Ý nghĩ này cứ quẩn quanh trong đầu cô, khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu. Nhưng đáp lại Diệp Lâm Uyên, là một lời phủ nhận vô cùng chắc chắn.
"Chưa..." Dương Dịch Xuyên thản nhiên nói.
Hai mắt Diệp Lâm Uyên mở to đầy kinh ngạc, tim cô đập thình thịch, có chút vui mừng, nhưng cố kiềm nén lại, "Đừng có xạo... Em có nhiều bạn gái như vậy mà? Mỗi lần đến trường tìm em, không phải lúc nào cũng có một cô gái xinh đẹp đi bên cạnh em sao? Mỗi lần một người khác nhau nữa đấy."
"Bạn gái nào?" Dương Dịch Xuyên nhíu mày hỏi, nhưng thoáng chốc, cậu đã hiểu ra Diệp Lâm Uyên đang nghĩ cái gì. Vẻ mặt lại trở nên tự đắc, cười khẩy nói, "Ông đây quá đẹp trai... Gái tự bu vào, không có bạn gái nào hết."
"Vậy mà lúc nãy còn cười chị..." Diệp Lâm Uyên cố tình cúi đầu, che giấu nụ cười đang nở trên môi. Tim cô đập thình thịch, một cảm giác lâng lâng khó tả bao trùm lấy.
Dương Dịch Xuyên bị mấy biểu hiện lúc này một kiểu, lúc kia một kiểu của Diệp Lâm Uyên chọc cười. Đôi mắt cậu nheo lại nhìn cô, khinh khỉnh nói:
"Này bà chị... Tôi mới có 17, chị sắp 22 rồi đấy."
Bị công kích tuổi tác, Diệp Lâm Uyên đanh mặt lại, ngước mắt lườm cậu. Nhưng thoáng chốc, nhận ra trong lời nói Dương Dịch Xuyên có gì đó không đúng.
"Tôi?" Diệp Lâm Uyên lặp lại, giọng nói nhỏ đến mức chỉ có hai người nghe thấy. Đột nhiên xưng "tôi" rồi, có bị hỗn quá không?
"Chẳng lẽ hiện tại phải xưng em?"
Diệp Lâm Uyên ngơ ngác gật đầu, xét thấy mối quan hệ của hai người bây giờ, thì thay đổi cách cưng hô cũng là hợp lý. Nhưng mà... "Không em thì là anh... Chứ sao lại là tôi?" Diệp Lâm Uyên ngờ vực hỏi, "tôi" nghe thật là xa cách.
Dương Dịch Xuyên cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng đôi má lại phiếm hồng. Cậu lườm Diệp Lâm Uyên, hắng giọng: "Ngượng mồm."
Diệp Lâm Uyên thấy vậy càng thích thú, cô cười rộ lên, liên tục gọi tên cậu, giọng ngọt ngào, trêu chọc: "Anh Dịch Xuyên... Anh Dịch Xuyên..."
Dương Dịch Xuyên bị cô chọc cười, cố gắng lách mặt đi chỗ khác nhưng Diệp Lâm Uyên lại không tha cho cậu, cứ ép cậu phải nhìn thẳng vào bộ mặt tơn tớn của cô.
Không chịu được nữa, Dương Dịch Xuyên đanh mặt lại, lạnh giọng quát: "Câm miệng lại."
Diệp Lâm Uyên giật mình, cô khựng người lại, môi mím chặt, hình như phát hiện bản thân đùa hơi quá, "Chị xin... Ưm..." Cô muốn lên tiếng xin lỗi, nhưng lời còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, thì đã bị đôi môi ấm áp của cậu phủ lấy.
Khi đôi môi của Dương Dịch Xuyên chạm vào môi cô, Diệp Lâm Uyên cảm thấy như cả thế giới chỉ còn lại hai người họ. Thời gian như ngừng trôi, chỉ còn lại hơi thở ấm áp và nhịp tim đập loạn nhịp.
Đây chính là cảm giác khi hôn sao? Cũng bình thường thôi mà... Diệp Lâm Uyên thầm nghĩ, bất giác cô muốn cảm giác mới mẻ hơn, liền vươn lưỡi liếm lên môi cậu.
Dương Dịch Xuyên bị hành động táo bạo của Diệp Lâm Uyên làm cho giật mình, cậu mở to mắt nhìn cô, nhìn thấy hàng mi run rẩy của thiếu nữ trước mặt, ánh mắt cậu tối sầm lại. Cảm giác đầu lưỡi mềm mại lướt nhẹ trên môi mình, khiến thần kinh cậu căng cứng... Mẹ nó! Đã đến bước này thì còn kiềm chế gì nữa.
Dương Dịch Xuyên vừa nghĩ, vừa dứt khoát vươn tay giữ chặt lấy gáy Diệp Lâm Uyên, mạnh mẽ hôn xuống. Cậu thở hỗn hển cắn chặt lấy môi cô, chiếc lưỡi thô dày tham lam xâm nhập vào bên trong khuôn miệng, quấn lấy đầu lưỡi vừa ngọt ngào lại thơm tho của cô vừa mút vừa liếm.
Diệp Lâm Uyên bị nụ hôn sâu bất ngờ này làm cho cứng đờ cả người, đến lúc cô phát hiện mình đang trong tình cảnh gì thì hô hấp đã bị vắt kiệt, một tiếng nức nở nhỏ thốt ra từ cổ họng, lại tựa như tiếng rên rỉ vô cùng quyến rũ, "Ưm... Ahhh... Xuyên..."
Lần đầu Dương Dịch Xuyên hôn một người, cậu cảm thấy cảm giác này cũng không tệ... Mềm mại, lại ngọt ngào. Càng hôn, cậu càng muốn nhiều hơn, bàn tay không an phận vươn tới, giữa chặt lấy chiếc eo mảnh khảnh của Diệp Lâm Uyên, ép sát thân ảnh nhỏ bé vào người mình. Cảm giác đụng chạm da thịt mang lại, khiến bên dưới cậu rục rịch ngóc đầu dậy.
Dương Dịch Xuyên biết nếu còn hôn nữa sẽ có chuyện lớn xảy ra, cậu luyến tiếc buông môi cô ra, nhưng khoảng cách khuôn mặt giữa cả hai còn chưa được một lóng tay. Hơi thở gấp gáp, nóng ấm quyện chặt vào nhau.
Dương Dịch Xuyên cười hắt ra một hơi, giọng nói khàn khàn hỏi Diệp Lâm Uyên:
"Diễn như vậy đã đạt chưa?"