Lách qua những ngôi nhà san sát nhau trên đường, Dương Dịch Xuyên và Diệp Lâm Uyên không ngừng thay đổi hướng di chuyển. Đến dưới chân cầu vượt cắt ngang hai tiểu khu mà Dương gia và Diệp Gia đang ở, hai người mới cắt đuôi được đám người Thành Ngự.
Cả hai cùng dừng lại, tựa lưng vào chân cầu thở hỗn hển. Tim đập thình thịch như trống trận, mồ hôi nhễ nhại thấm ướt cả quần áo nhưng Dương Dịch Xuyên và Diệp Lâm Uyên lại nhìn nhau cười sảng khoái.
"Haha... Có sợ không?" Dương Dịch Xuyên đưa tay lên vuốt mái tóc ướt đẫm của Diệp Lâm Uyên, cười hỏi.
"Không!" Diệp Lâm Uyên lắc đầu, cô cười, vẻ mặt đầy thích thú, "Có chút cảm giác thanh xuân ấy... Dù là đã qua cái độ tuổi nghịch ngợm, nổi loạn rồi."
"Ý chị nói em trẻ trâu?" Dương Dịch Xuyên híp mắt nhìn cô, giọng nói trầm xuống.
Diệp Lâm Uyên nhún vai, cười đầy ẩn ý nói, "Là em tự nghĩ như vậy nha!" Cô có chửi ai đâu, là người ta tự chửi mình mà, cô không có chút tội lỗi nào cả... A Di Đà Phật.
"A..." Diệp Lâm Uyên ngồi thụp xuống mặt đường, đôi chân cô bủn rủn. Cái cảm giác tê dại lan tỏa khắp bắp chân, làm cô không còn cảm nhận được gì nữa, chỉ có thể dùng tay đấm nhẹ vào chân mình để tìm lại cảm giác.
Dương Dịch Xuyên thở hắt ra một hơi, cậu ngồi xuống bên cạnh Diệp Lâm Uyên, nhẹ nhàng xoa bóp chân cho cô. Dù sao chuyện hôm nay cũng là tại cậu, mà cô mới rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy.
Diệp Lâm Uyên sửng sờ quay đầu nhìn Dương Dịch Xuyên, thằng nhóc này hôm nay uống lộn thuốc à? Tốt bụng ngang vậy?
Cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc đang dán chặt vào mình, Dương Dịch Xuyên ngẩng đầu, thở dài nói: "Đều tại em liên lụy chị."
Diệp Lâm Uyên bất giác mỉm cười, xem ra tên nhóc này vẫn còn chút lương tâm, nên rất thoải mái hưởng thụ thời khắc ngàn năm có một này.
Bất chợt, vẻ mặt cô đầy tò mò hỏi, "Mà em với mấy thằng nhóc đó có hiềm khích gì vậy?"
"Nó nói em cướp bạn gái nó." Dương Dịch Xuyên bực bội nói.
"Dương Dịch Xuyên!" Diệp Lâm Uyên trợn tròn mắt, không ngờ được, lắp bắp hỏi, "Em... Em cầm thú vậy sao?"
Cốc!
Dương Dịch Xuyên cốc nhẹ vào cái đầu suốt ngày suy nghĩ bậy bạ của Diệp Lâm Uyên, cậu hắng giọng, quát:
"Nghĩ cái gì vậy hả?"
"Là con nhỏ đó thấy em đẹp trai, liền đá thằng đó, ngày nào cũng bám riết lấy em..."
"Phiền muốn chết..." Dương Dịch Xuyên lẩm bẩm, vẻ mặt nhăn nhó. Cậu tựa người vào chân cầu vượt, thở dài một hơi đầy bực bội.
Diệp Lâm Uyên nghe thấy những lời này, cô vẫn có ý bĩu môi khinh thường. Đột nhiên trong đầu cô lại nảy ra một ý tưởng điên khùng. Giống như bị ma xui quỷ khiến, cô xích lại gần, ngồi sát vào người Dương Dịch Xuyên, nhỏ giọng hỏi:
"Dương Dịch Xuyên... Em muốn hết bị làm phiền không?"
"Chị có cách..." Hai mắt Diệp Lâm Uyên sáng lấp lánh nhìn chằm chằm cậu, khiến Dương Dịch Xuyên bất giác cảm thấy có nguy hiểm. Nhưng vẫn không thoát khỏi sự tò mò, thấp giọng hỏi, "Cách gì?"
"Chúng ta cùng diễn một màn kịch đi" Diệp Lâm Uyên rướn người, khẽ thì thầm vào tai Dương Dịch Xuyên, "Chị đóng vai bạn gái em."
"..."
Lời vừa dứt, không khí giữa hai người trở nên ngột ngạt đến đáng sợ, Dương Dịch Xuyên nhìn chằm chằm Diệp Lâm Uyên, trong mắt cậu tập hợp đủ loại cảm xúc phức tạp. Có kinh hoàng, có khó hiểu,... Khi đã hồi thần, cậu đẩy Diệp Lâm Uyên ra xa, trầm giọng nói:
"Diệp Lâm Uyên... Có bệnh thì uống thuốc đi?"
"Phiền chết em đi..." Diệp Lâm Uyên hậm hực, đánh vào vai Dương Dịch Xuyên một cái thật mạnh rồi chống tay, đứng lên tính bỏ về nhà, cô đợi lâu như vậy, cuối cùng lại nhận được câu trả lời đầy sự chế giễu... Có tức chết không chứ!
Nhưng khi Diệp Lâm Uyên vừa bước ngang qua mặt mình, Dương Dịch Xuyên đã giữ chặt cô lại. Cậu ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt giống như phát hiện được chân lý, môi mỏng khẽ nhếch, hài lòng nói:
"Cũng hợp lý phết."