Giữa trưa ngày thứ hai, Tô Lệ mở to mắt, cả người xụi lơ không còn sức, hơi động đậy chút liền thấy đau nhức cả người.
Nàng ngửi ngửi, trong không khí đều là mùi cam và cỏ, đó là chứng cứ điên cuồng của hai người đêm qua.
Tin tức tố của O với O, quả thật là sẽ không dẫn đến phản ứng sinh lý gì...... Nhưng không ai nói cho nàng biết, cơ thể Giang Chước Dạ đẹp như vậy, nàng chỉ nhìn một cái, phản ứng sinh lý liền cứ như sóng thần đánh úp!
Chuyện đã tới đây, Tô Lệ cũng chỉ có thể nằm liệt trên giường cảm thán, may mắn là nàng không tìm A, bằng không bản thân sợ là không thể sống mà xuống giường.
Cho dù là chuyện hạnh phúc đi nữa, làm cũng cần phải có mức độ..... Tô Lệ nhớ lại hình ảnh hoang đường đêm qua, bản thân cả mặt đỏ bừng, còn ổn là bây giờ Giang Chước Dạ không ở đây, nếu không chắc nàng sẽ đem mình vùi vào chăn, không dám gặp người.
Ở trên giường nướng khét giường, Tô Lệ nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi của Giang Chước Dạ tới đây, nàng nhanh chóng sửa chăn trên người lại đàng hoàng, thuận tiện sửa sang lại tóc.
"Dậy rồi? Tới đây ăn sáng nè."
Giang Chước Dạ bưng bàn bữa sáng đẩy cửa đi vào, nụ cười dịu dàng hiền huệ, phảng phất như mang theo hào quang của mười phương chư Phật.
Tô Lệ tuy ngượng ngùng, nhưng cũng chỉ có thể cười cười, ngồi ở trên giường, súc miệng bằng nước súc miệng Giang Chước Dạ mang tới, sau đó từ từ ăn bữa sáng.
"Vậy chị ăn gì?"
"Chị ăn ở bếp rồi, em ăn trước đi, đợi lát nữa chị nấu miếng cháo dinh dưỡng cho em uống."
"Không cần, em không muốn uống."
"Không được, phải uống. Đêm qua em tiêu hao thể lực."
Tô Lệ nhanh chóng đỏ mặt, cúi đầu ăn sandwich.
Giang Chước Dạ đưa tay sờ gương mặt Tô Lệ, ngơ ngẩn nói:
"Thật không nghĩ đến..... Chúng ta, làm......"
Lời cô còn chưa nói xong, Tô Lệ đã che miệng cô, trong mắt tràn ngập thẹn thùng:
"Đừng đừng đừng nói ra mà!"
Miệng Giang Chước Dạ bị che lại nhìn không thấy, đôi mắt lại cười thành trăng rằm, đẹp cực kỳ, cũng cưng chiều cực kỳ.
Tô Lệ thật cẩn thận nói:
"Vậy...... Không nói đến chuyện này, được chứ?"
Nàng nói xong buông tay ra, Giang Chước Dạ lại nhướng mày, bắt được tay nàng tự che miệng mình:
"Chẳng lẽ em không muốn chịu trách nhiệm?"
Tô Lệ đỏ mặt lắc đầu. Giang Chước Dạ lúc này mới vừa lòng mỉm cười:
"Ngoan."
Bữa cơm này Tô Lệ ăn đến choáng váng đầu óc, toàn bộ quá trình toàn là điên cuồng đỏ mặt, khát nước, nói năng lộn xộn, nhưng cũng may là cuối cùng cũng ăn xong, Giang Chước Dạ không cho nàng nhúng tay, bưng đồ đến phòng bếp.
Chờ đến xong xui hết rồi, Tô Lệ thu dọn xong đồ của mình, lại bị Giang Chước Dạ ôm chặt lại không cho đi.
Giang Chước Dạ dùng cằm vuốt ve lỗ tai Tô Lệ:
"Có thể chuyển đến ở chung với chị được không....... Cũng gần như vậy, không sao đâu mà....."
Đầu quả tim Tô Lệ ê ẩm ngứa, nhưng vẫn phải kiên định cự tuyệt:
"Không được."
Âm thanh Giang Chước Dạ càng thêm nhão nhão nhựa nhựa:
"Vì sao lại hông được?"
Tô Lệ bừng tỉnh lại, vừa lúc nhìn thấy cổ trắng nõn non mịn màng của Giang Chước Dạ, nhịn không được hôn xuống:
"Em muốn hưởng thụ cảm giác yêu được, ở chung thật giống như cặp đôi mới cưới."
Giang Chước Dạ phụt cười:
"Vậy được, chị cho em cảm giác yêu đương. Đã nghĩ nói thế nào với người nhà chuyện chị với em chưa?"
Tô Lệ bị hỏi đến vấn đề này làm bị sợ:
"Em còn chưa nghĩ ra......"
Giang Chước Dạ:
"Chị của em đã biết, kéo dài thêm cũng không có ý nghĩa gì, ba mẹ em rất nhanh cũng sẽ biết, bằng không chúng ta xuống tay trước, liền bây giờ giờ, chị và em trở về, thẳng thắn nói chuyện này?"
Tô Lệ sợ muốn chết:
"Không được không được không được...... Em sợ bị mẹ mắng, còn nữa sau này nói đi."
Nàng ôm lại Giang Chước Dạ. đầu chôn ở trong ngực đối phương, hít hà hương thơm quen thuộc:
"Em còn có cách khác...... Em nghĩ......"
Giang Chước Dạ bỗng nhiên ôn nhu sờ sờ đầu nàng:
"Trước tiên em đừng nói, chị cũng có cách, nói chung với chị, xem thử biện pháp của chúng ta có giống nhau hay không."
Tô Lệ nâng lên đôi mắt, sáng ngời như sao trời.
Giang Chước Dạ cúi đầu nhìn nàng, biểu tình nghiêm túc:
"Chị muốn bỏ tuyến thể."
Tô Lệ chậm rãi mỉm cười lên:
"Muốn tới đâu thì tới."
*
Lúc Tô Lệ lén trở về nhà , nhưng vẫn gặp phải Lý Chân Chân đi mua đồ căn với dì Trương.
Lý Chân Chân chặn trước cửa, sắc mặt thâm trầm hỏi Tô Lệ:
"Tối hôm qua đi đâu vậy?"
Tô Lệ chột dạ trả lời:
"Thì....... Thì ở tiểu khu của chúng ta, nhà Giang Chước Dạ."
Ánh mắt Lý Chân Chân phức tạp nhìn Tô Lệ, có vẻ vô cùng không hài lòng với câu trả lời này, nhưng lại không lộ ra tật xấu, vì thế nói:
"Con lớn rồi, mẹ tin con cũng biết, có những chuyện rốt cuộc nên làm hay không nên làm, phải nên làm như thế nào. Mẹ sẽ chờ con thẳng thắn với mẹ."
Tô Lệ sợ tới mức chân run lên, nàng biết chắc Lý Chân Chân không thích lên mấy cái ứng dụng mạng xã hội, cũng không bao giờ hóng drama của người nổi tiếng, cho nên mới dám ở trên Weibo tự lộ thân phận, nhưng xét đến cùng cũng chưa bao giờ có ý định giấu diếm, Lý Chân Chân rõ ràng là đã biết cái gì đó.
Tô Lệ tiễn Lý Chân Chân đi, tính trở về nhà suy nghĩ lại, còn đem tình huống kể lại hết cho Giang Chước Dạ.
Vào buổi tối Giang Chước Dạ mang quà tới cửa, cùng với Lý Chân Chân ở phòng khách không biết đang trò chuyện cái gì, trò chuyện chuyện suốt 1 tiếng đồng hồ, toàn bộ quá trình đều không cho Tô Lệ vào.
Tô Lệ ở ngoài cửa đi đi lại lại cả buổi, có ý đồ nghe lén, nhưng bên trong lại yên tĩnh giống như hai người đều đang thì thầm với nhau, nàng căn bản không nghe rõ được cái gì, chỉ có thể xác nhận, chắc là sẽ không đến mức đánh nhau đâu.
Đến cuối cùng, khi Lý Chân Chân ra tới, Tô Lệ nhìn kỹ cảm xúc của bà, hoàn toàn nhìn không ra được thông tin gì.
"Mẹ......"
Lý Chân Chân vẫy vẫy tay, lập tức lên lầu đi nghỉ ngơi đi, nhìn dáng vẻ chắc là mệt tâm.
Giang Chước Dạ đi theo sau, mặt mang theo nụ cười, duỗi tay nắm lấy tay Tô Lệ:
"Dì nói, dì sớm đã cảm thấy, bây giờ dì còn không biết nên tiếp thu như thế nào, cho dì ấy chút thời gian, cũng nên cho chú thêm chút thời gian."
Tô Lệ hiểu mẹ của mình, có thể nói như vậy chính là đã đồng ý, hai mắt nàng tỏa sáng, không còn áp lực mà hưng phấn lên:
"Thật vậy sao! Mẹ chỉ đơn giản như vậy đã đồng ý sao? Hai người chúng ta....... Chính là đi dưới ánh mặt trời!"
Giang Chước Dạ thở dài một hơi:
"Dì nói, dì ấy là vì em mà nhọc lòng nhiều năm như vậy, kỳ thật cũng không khống chế được, em là loại con gái ngoài mặt dịu ngoan bên trong phản nghịch, dì ấy sớm nhìn thấu rồi, đối đãi với em không thể áp chế mà chỉ có thể dẫn đường. Huống hồ dì nói, ở bên chị so với ở bên mấy tên tra A kia còn tốt hơn nhiều, ít nhất dì ấy đã tự xác nhận qua, chị đối với em rất tốt, không yêu cơ thể cũng không yêu tiền của em......."
Tô Lệ nghe được phụt cười, trong lòng cảm khái:
"Em cũng không biết mẹ em lại thông tuệ như vậy."
Giang Chước Dạ:
"Dì ấy yêu em. Sau này chị với em phải hiếu thảo với dì ấy."
Nói đến khúc sau, Tô Lệ lại thẹn thùng:
"Ừm....... Vậy ba mẹ chị đâu?"
Nàng bỗng nhiên nghĩ từ lúc quen biết đến giờ lâu như vậy, chưa từng nghe Giang Chước Dạ nói qua cha mẹ còn sống, lại nghĩ đến ở trên mạng nói, cha mẹ Giang Chước Dạ đã sớm ly dị, trong lòng có chút buồn.
Giang Chước Dạ lại không có cảm xúc gì:
"Linh hồn của chị là cô nhi, cơ thể của chị bị cha mẹ đá qua đá lại, chỉ coi như công cụ máy ATM, chị không có cha mẹ, cũng không cần có."
Trong lòng Tô Lệ xúc động, suy nghĩ rồi mới mở miệng an ủi:
"Không sao, chuyện trước kia đều đã qua, sau này chị có em là đủ rồi. Em sẽ đói với chị cực kỳ cực kỳ tốt!"
Giang Chước Dạ cười vừa yếu ớt lại xinh đẹp:
"Cảm ơn em."
Tô Lệ nhìn nụ cười của người yêu, cảm giác lại bắt đầu choáng váng, nhanh chóng mở miệng nói trước khi đối phương xin ngủ lại, rồi tiễn người đi.
Ngày trôi qua, biểu hiện của Lý Chân Chân cũng bình thường không có gì khác biệt, chỉ là luôn dùng ánh mắt đặc biệt nhìn chằm chằm Tô Lệ.
Tô Lệ còn muốn tìm cơ hội để nói chuyện cùng với mẹ, hoặc là nói chuyện với cha, nhưng người nhà luôn không ở cùng nhau, cũng chưa từng trò chuyện sâu vào, chuyện này tạm thời lại gác xuống.
Tô Lệ bắt đầu bận tác phẩm của mình, lúc trước biên tập truyện tranh chủ động hẹn nàng, muốn xuất bản "Câu chuyện hằng ngày của Bệnh tiểu thư", thừa dịp bây giờ nhiệt độ cao, chắc chắn bán lời.
Nói đến cũng nhờ trình độ xã giao chuyên nghiệp của Giả Tư Hàm, sau khi Giang Chước Dạ đăng video công khai tình cảm, trên mạng đều điên cuồng cảm thán tình yêu thần tiên, cũng có những âm thanh nghi ngờ linh tinh, cũng bị bao phủ bởi sóng đánh của quần chúng, hoàn toàn xốc không dậy nổi ngọn gió gì.
Giang Chước Dạ cùng có nhiều kẻ thù, nhưng thao tác và lưu trình công khai tình cảm của cô làm cho người đều không tìm ra được chỗ chê, muốn mắng cũng không biết mắng thế nào, trực tiếp mắng song O luyến thì lại không có đạo đức, lại sẽ bị trên mạng mắng chửi kỳ thị, các antifan cũng rất khổ.
Hiện giờ xã hội đề cao tính bình đẳng giới, tuy rằng ở trong nước chưa thông qua luật kết hôn đồng giới, nhưng thật ra người đồng tính cũng không thiếu, chỉ là đều yên lặng giấu mình trong đám đông trôi qua từng ngày, ít nhất thoạt nhìn trên mạng đều rất cởi mở, vì thế có nhiều người bình quyền bắt đầu theo dõi Giang Chước Dạ và Tô Lệ, làm cho mức độ nổi tiếng của Giang Chước Dạ tiến lên một bước mới, các loại quảng cáo, kịch bản tới không ngừng.
Tô Lệ cũng biết chuyện này, luôn cảm thấy bản thân nên trở nên ưu tú hơn mới được, vì thế đồng ý lời mời của biên tập, mấy ngày nay đều cùng với biên tập thảo luận sửa chữa tình tiết truyện tranh.
Chiều hôm nay, biên tập đề xuất một vấn đề, nói trong điện thoại thì không rõ ràng, hỏi có thể gặp mặt nói chuyện, báo địa chỉ phòng làm việc.
Tô Lệ biết Giang Chước Dạ lúc này đã quay show, cơ thể bản thân gần đây cũng tốt, vì thể kêu tài xế trong nhà lái xe đưa mình tới phòng làm việc.
Tài xế nhà mình đã làm nhiều năm, Tô Lệ tin tưởng hắn, lên xe liền nhắm mắt nghỉ ngơi.
Kết quả, xe đi một đoạn dài, Tô Lệ cảm thấy kỳ quái, mở mắt nhìn mới phát hiện không đúng, cái chỗ này đâu phải nơi nàng muốn đến!
"Chú Vương, sao lại đến chỗ này?"
Tô Lệ cảm thấy kỳ lạ hỏi, tài xế lại không trả lời, chỉ nắm chặt tay lái, tiếp tục nhấn ga.
Trong lòng Tô Lệ bắt đầu hoảng loạn, rồi lại bình tĩnh ngoài dự đoán, nàng một bên sắp xếp từ ngữ trấn an tài xế, ở một bên ở đầu gối nhanh chóng gửi tin nhắn cho Giang Chước Dạ, sau đó tắt chuông điện thoại và mở ghi âm.
"Chú Vương, có phải chú nhìn lộn bản đồ không? Không sao đâu con không gấp, chúng ta đi lại có được không?"
Tô Lệ cảm thấy được âm thanh mình đang run rẩy, nhưng tài xế chỉ từ kính chiếu hậu nhìn vào mắt nàng, còn không nói lời nào.
"Chú Vương, chú đừng làm con sợ, nơi này đã đến ngoại ô rồi..... Nhiều năm như vậy con luôn chú như chú mình mà đối đãi, nếu chú gặp khó khăn gì thì nói với con, hoặc nói với ba mẹ con cũng được, chúng ta đừng để tâm đến chuyện linh tinh!"
Tô Lệ tận lực khuyên nhủ, nhưng mà tài xế chỉ quay đầu, biểu cảm thê lương nói:
"Vợ tôi và con đều ở trên tay cô ta, tiểu thư cô cũng đừng trách tôi, tôi cũng chỉ vì cứu mạng người nhà....... Hơn nữa cô ta nói, chỉ là muốn nói chuyện với cô, đến lúc cô đi vào tôi liền báo cảnh sát, cô đừng sợ!"
Tô Lệ sao có thể không sợ, tay nàng giờ đang run giống như bị Parkinson, nàng cẩn thận giấu điện thoại vào trong túi quần, cố gắng làm cho giọng nói bình tĩnh:
"Vậy chúng ta bây giờ có thể báo cảnh sát, chú Vương........ Con biết chú đối với con như con gái trong nhà, chuyện này chú không thể nghe theo người khác phân phó, nếu không chú sẽ trở thành đồng phạm...... Chúng ta về nhà đi, cảnh sát chắc chắn sẽ có cách cứu vợ chú và con......"
Chú Vương dẫm lại chân phanh:
"Muộn rồi, tới rồi, xuống xe đi."
Bên ngoài là một toà nhà phủ đầy bụi bặm, vật liệu bê tông cốt thép đều lộ ra ngoài, bên trong tối ôm không nhìn thấy gì.
Tô Lệ ôm lấy cửa xe:
"Chú Vương, chúng ta trở về thôi, thật sự, nơi này con không dám xuống!"
Tài xế không nói lời nào, lấy điện thoại ra hình như đang gửi tin nhắn, Tô Lệ không nhìn thấy, nàng chỉ có thể ôm chặt tay nắm cửa xe.
Nhanh chóng có người từ bên ngoài mạnh mẽ mở cửa xe, Tô Lệ ôm không nổi, cả người đều ngã vào trên ghế.
Sau đó, tóc nàng bị thô lỗ nắm lấy, bị xách lên nửa kéo nửa túm, đưa vào trong tòa nhà bụi bặm.
Toàn bộ quá trình Tô Lệ chỉ có thể thét to, nhưng gần đây hoang tàn vắng vẻ, nàng kêu cũng vô dụng.
Trong phòng thô sơ để hai cái ghế dựa, Tô Lệ bị ném lên một cái trong đó, có người bắt đầu trói tay nàng lại.
Tô Lệ nhịn xuống da đầu giật giật, ngẩng đầu quan sát, đồng tử nàng chợt co rút lại.
Trước mặt nàng vậy mà nhìn thấy một người không thể tin nổi. Ứng Phi Yên.
*
Giang Chước Dạ từ một show đi xuống, đây là show vận động, tổ tiết mục cố ý mời tới mấy vận động viên A dí chặn đường làm cho cô mồ hôi đổ đầy đầu, cô vẫn cố gắng lấy được vị trí top ba.
Giả Tư Hàm cầm di động thò qua:
"Hình như có người tìm em, gửi nhiều tin nhắn lắm."
Điện thoại Giang Chước Dạ không cho người ngoài xem, cho dù là người đại diện cũng không có quyền mở xem, cô tự mình mở điện thoại, xem xem, ném khăn lông liền vọt đi!
"Này này này! Em đi đâu, chuyện gì vậy? Có cần chị báo cảnh sát không! Chờ chị xuống gọi tài xế tới!"
Giang Chước Dạ không chờ tài xế, cô trực tiếp ở trên đường báo cảnh sát, ở ven đường cản một chiếc taxi, đi theo định vị Tô Lệ đã gửi trước đó nhanh chóng chạy qua, phát hiện ra đó là một đoạn đường đất.
Cô không biết Tô Lệ bị mang đến nơi nào, cũng không biết Tô Lệ bị chịu tra tấn gì, lòng cô giờ như lửa đốt, như bị dao đâm, nhìn rừng cây ở nơi chân trời, đều giống như đang đổ máu.
Cô gọi điện thoại cho Tô Lệ, ngoài dự kiến vậy mà nhanh chóng được chấp nhận.
Ở đầu bên kia là âm thanh Giang Chước Dạ vừa quen thuộc, cũng vừa thống hận, là Ứng Phi Yên, còn ở đầu bên kia cười nhẹ:
"Haha..... nhìn xem là ai gọi điện thoại cho tôi này? Ôi trời, là đại ảnh hậu si tình của chúng ta."
Giang Chước Dạ hô hấp dồn dập, lạnh giọng hỏi:
"Mày đem Lệ Lệ đi đâu? Thả em ấy ra!"
Ứng Phi Yên:
"Chỉ là người yêu cũ tâm sự ôn chuyện thôi mà, em ấy bây giờ khá tốt, địa chỉ là ở XX, em có thể lại đây nhìn xem...... Nếu em không ngại em ấy đã bị tôi đánh dấu. Đương nhiên, không được báo cảnh sát nha."
Đầu Giang Chước Dạ ong ong, thái dương đổ mồ hôi lạnh ra tới, cô khẽ cắn môi:
"Tôi lập tức tới, cô có gì thì đổ lên tôi, thân thể em ấy không tốt cô cũng biết."
Ứng Phi Yên cười ha ha, nghe giống như thần kinh.
Giang Chước Dạ cúp điện thoại, nhanh tay soạn tin nhắn gửi cho cảnh sát, nhảy lên taxi đi đến tòa nhà bụi bặm.
Mười phút sau, cô bước nhanh vọt vào trong toà nhà cũ, liền nhìn thấy Tô Lệ ngã gục trên ghế.
Sắc mặt Tô Lệ tái nhợt, đôi mắt nhắm chặt, cơ thể nghiêng ngã, thoạt nhìn cả người vô lực, Giang Chước Dạ không đành lòng xem thêm, chạy như bay qua dùng cơ thể mình bảo vệ Tô Lệ, mới ngẩng đầu nhìn xem tình huống.
Ứng Phi Yên ngồi ở trên ghế đối diện, mặt áo da, châm điếu thuốc, hút thuốc nhả khói, hai bên đứng hai thằng đệ có vẻ lưu manh, đều đang hi hi ha ha.
Trong phòng ngập tràn tin tức tố của A, của Ứng Phi Yên là rõ ràng nhất.
Giang Chước Dạ ôm chặt Tô Lệ, tìm kiếm dấu vết dấu răng hay kim tiêm ở cổ tuyến thể hay không, cẩn thận tìm thật lâu, cô nhẹ nhàng thở ra: Còn tốt không có gì. Xem ra vừa rồi Ứng Phi Yên chỉ nói dối làm cô hoảng loạn đánh phủ đầu thôi.
"Cô rốt cuộc muốn làm cái gì thì làm với tôi này, em ấy vô tội! Lúc trước hại cô vô tù là tôi, muốn báo thù thì cũng phải báo với tôi, thả em ấy đi!"
Giang Chước Dạ cởi trói cho Tô Lệ xong, tự mình chắn ở phía trước, âm thanh khàn khàn đàm phán với Ứng Phi Yên.
Ứng Phi Yên lại vui mừng nói:
"Này cũng không sai, nhưng tất cả đều bắt đầu từ em ấy từ hôn, em ấy mới là cô gái tôi thống hận nhất."
Cô ta đứng lên, phong thái kiêu căng đi đến trước mặt Giang Chước DạL
"Hai người tụi em vậy mà nổi tiếng, tôi thật cười muốn rụng răng, hai em hai O, ở chung thì có lợi ích gì? Sợ không phải là tình yêu Plato đi, ha ha ha......."
(Tình yêu Plato: Một kiểu tình yêu xuất phát từ triết gia Hy Lạp Plato, mô tả một mối quan hệ tình cảm sâu sắc và tinh khiết, trong đó không có yếu tố tình dục. Đây là tình yêu dựa trên sự kết nối tâm hồn, trí tuệ, và sự tôn trọng lẫn nhau, thay vì các ham muốn về thể xác. Plato luyến ái tập trung vào sự thăng hoa tinh thần và những giá trị cao quý, vượt ra khỏi những cảm xúc thể xác thông thường.) Nguồn: Chat GPT
Giang Chước Dạ cắn răng trừng mắt với Ứng Phi Yên, hận không thể dùng hàm răng cắn đứt cổ cô ta, ánh mắt giống như mãnh thú.
Ứng Phi Yên đi lên tát Giang Chước Dạ một bạt tay trên mặt, làn da trắng nõn mịn màng nhanh chóng để lại vết đỏ, nhìn thật đáng sợ.
Giang Chước Dạ không có phản ứng gì, Ứng Phi Yên sung sướng cười rộ lên:
"Lúc trước mày hãm hại tao vào tù thì phải nên nghĩ đến cái ngày hôm nay. Thật ra con người của tao rất lương thiện, không tính làm chuyện giết người phóng hỏa gì, tao chỉ muốn cho tụi mày nhìn thấy bộ dạng đối phương bị A đánh dấu chung thân. Mày yên tâm, tao sẽ cho Tô Lệ một vị A ưu tú, bảo đảm sướng, còn mày, tao sẽ tự làm."
Giang Chước Dạ ôm lấy Tô Lệ, vẫn nói lại câu kia:
"Tha cho em ấy đi, có bao nhiêu người thì làm với tao. Bất quá mày có nghĩ tới hay không, làm cái việc này mày không thể ra khỏi tù."
Ứng Phi Yên nhăn mày lại:
"Nhà tao đã phá sản, ba tao bị đột quỵ qua đời, bây giờ tao một mình cô đơn, tao muốn làm cái gì thì làm cái đó! Sau này, tao còn có sau này sao? Ha ha ha, chính là mày với nó huỷ hoại cái gọi là sau này của tao!'
Giang Chước Dạ lắc đầu, giọng điệu và ánh mắt đều bình thản:
"Không phải tụi tao, là tự tay mày huỷ hoại."
Ứng Phi Yên cười lạnh, vẩy tay, mấy thằng đệ phía sau nhanh chóng tiến lên, cười dữ tợn đi về phía hai người.
Giang Chước Dạ đột nhiên từ trong túi lấy ra bình xịt cay, nhắm chuẩn tàn nhẫn xịt vào mắt mấy người kia, mấy người đó thét lên sau đó ngã xuống, sau đó lại có thêm người khác xông lên, lại bị bình xịt cay làm cho sợ.
Giang Chước Dạ giơ bình xịt cay, trừng mắt với những người ngo ngoe rục rịch đó, dùng cánh tay mình làm bán kính, dùng cơ thể làm tường, tạo cho Tô Lệ một phạm vi an toàn nho nhỏ.
Rốt cuộc Tô Lệ cũng mở mắt, vừa rồ nàng bị chọc giận làm cho ngất xỉu, bây giờ nàng mở mắt liền thấy Giang Chước Dạ, nàng một chút cũng không vui, chỉ có lòng tràn đầy đau khổ và nôn nóng:
"Chị sao lại ở chỗ này!"
Giang Chước Dạ quay đầu cho nàng một nụ cười, nụ cười này vẫn như cũ ấm áp và rực rỡ:
"Chị tới cứu em nha."
Tô Lệ vốn định nói rất nhiều lời, nhưng nhìn bộ dáng kiên định của Giang Chước Dạ, nàng không nói được, chỉ gật đầu:
"Hoặc là cùng trốn thoát, hoặc là cùng nhau chết."
Giang Chước Dạ tươi cười càng thêm xán lạn:
"Được."
Nhưng mà bình xịt cay cũng phải đến lúc dùng hết.
Ứng Phi Yên "Chậc" một tiếng, nhất chân đá cánh tay Giang Chước Dạ. Giang Chước Dạ bị hoảng hốt, thừa dịp cô ta tới gần, dùng bình xịt cay trực tiếp phun vào mắt Ứng Phi Yên.
Ứng Phi Yên che lại đôi mắt kêu lên thảm thiết, lùi về sau, chân đá vào ghế dựa, bản thân ngã trên đất.
Giang Chước Dạ bắt lấy tay Tô lệ, thấp giọng kêu:
"Chạy!"
Lúc này Tô Lệ mới phát hiện băng dính trói trên tay mình không biết từ lúc nào đã bị cắt, nàng đột nhiên nhảy xuống ghế dựa, dùng sức lực toàn thân chạy ra bên ngoài, cảm thấy cả đời này của mình cũng chưa từng chạy nhanh như vậy!
Giang Chước Dạ ở phía sau nàng ngăn cản, nhưng bình xịt cay đã nhanh chóng hết rồi, vài người cũng vây quanh đánh lén từ phía sau.......
Tình thế cực kỳ căng thẳng, khi Tô Lệ hướng tới căn phòng vôi thô, cánh tay Giang Chước Dạ đã bị bắt lấy, cô nhấc chân đá vào người nọ, tránh thoát được, quay đầu nhìn vào mắt Tô Lệ.
Tô Lệ duỗi tay bắt lấy cánh tay khác của Giang Chước Dạ, đồng thời nghe được âm thanh còi cảnh sát, nàng hô to:
"Cảnh sát tới! Tất cả lui xuống!"
Mấy thằng đệ bị dọa sợ, nhưng Ứng Phi Yên lại từ phía sau phóng lên, xuất ra tin tức tố đỉnh cấp A mãnh liệt, đồng thời bắt lấy cánh tay Giang Chước Dạ kéo trở về!
Giang Chước Dạ hét lên. Tô Lệ đau lòng đến mức thở không nổi, ánh mắt xoay chuyển, thấy bên cạnh có cây búa dùng để đập tường bị quăng ở gần đây, nàng run rẩy nhào lên xuống tay, giống như con thú hoang nhỏ hung dữ, cầm cây búa kia nện mạnh vào móng vuốt của Ứng Phi Yên!
Ứng Phi Yên ăn đau buông tay ra, ngón tay không thể nhúc nhích, hình như đã bị gãy xương.
Mặt cô ta tràn ngập vẻ hung ác ngẩng đầu còn muốn bắt người, liền phát hiện đặc cảnh mang theo khiên và vũ khí đã vọt vào.
Tô Lệ và Giang Chước Dạ nhanh chóng được cảnh sát bảo vệ, chiếc xe cảnh sát tiến vào, mà những đặc cảnh tới bắt bọn Ứng Phi Yên cần phải dùng thêm chút thời gian, nhưng sau hơn mười phút, tất cả đã xám xịt bị còng, bị đẩy vào xe chở phạm nhân.
Ứng Phi Yên từ cửa sổ xe nhìn Tô Lệ và Giang Chước Dạ, sắc mặt âm u, Tô Lệ chỉ nhìn cô ta.
Vụ án bắt cóc ác liệt đã tiến vào giai đoạn thẩm tra xử lý, Tô Lệ và Giang Chước Dạ làm người bị hại và nhân chứng đã được chăm sóc thích đáng, hai người cũng nhanh chóng thoát khỏi trạng thái bị sốc.
Cảnh sát làm ghi chép xong cũng thông báo cho người nhà.
Lý Chân Chân và Tô Nho Cương cùng nhau đến, Lý Chân Chân nhìn thấy Tô Lệ, nước mắt liền ngăn không được, rồi nhìn đến Giang Chước Dạ ở bên cạnh, ngược lại bị sửng sốt:
"Cái mặt của con......"
Tô Lệ cướp lời nói:
"Vì bảo vệ con mà bị tên cặn bã kia đánh!"
Lý Chân Chân trừng mắt nàng. Ngược lại là Tô Nho Cương bày ra biểu cảm suy nghĩ cặn kẽ:
"Chuyện của hai con ta cũng biết, trước mắt ta còn đang nghiên cứu, sau này hai con có thể tìm hiểu nhau nhiều hơn. Chuyện ngày hôm nay, sau khi ta biết toàn bộ sự việc, ta bị chấn động, không ngờ đến đồng chí Tiểu Giang con không chút do dự liền đi cứu Lệ Lệ, xem ra con là thật tình với Lệ Lệ nhà chúng ta."
Giang Chước Dạ ngoan ngoãn gật đầu:
"Chú nói rất đúng, con yêu Tô lệ, còn hơn yêu bản thân mình."
Bị Tô Nho Cương làm náo loạn xấu hổ, Lý Chân Chân dẩu miệng, xoay người đi hỏi:
"Vậy làm xong ghi chép xong, chúng tôi có thể mang hai đứa nhỏ về nghỉ ngơi chưa vậy?"
Tô Lệ chọc chọc Giang Chước Dạ:
"Nghe chưa, chị đã thành đứa nhỏ rồi, địa vị nhanh chóng thăng cấp."
Giang Chước Dạ cười:
"Nhờ phúc của em."
Tô Nho Cương và Lý Chân Chân mang theo hai đứa nhỏ về nhà, sớm đã kêu dì Trương chuẩn bị một bàn đồ ăn phong phú, tẩm bổ cho hai đứa nhỏ.
Trên bàn cơm, Lý Chân Chân do dự ba lần cuối cùng cũng nói ra lời muốn nói:
"Sau này....... Chúng ta chính là..... Người nhà."
Đến buổi tối khi đi ngủ, Tô Lệ và Giang Chước Dạ làm như Lý Chân Chân không thấy, leo lên trên giường Tô Lệ.
Giang Chước Dạ ôm Tô Lệ, ôm nàng hôn từ đầu đến chân, giống như ôm bảo bối đã mất lại tìm về được:
"Tô Lệ...... Tô Lệ......"
Tô Lệ trong lúc mơ màng nghe được cô đang kêu tên mình, lâu lâu trả lời lại, những lúc khác cũng chỉ hừ nhẹ từ lỗ mũi.
"Chị yêu em...... Là cực kỳ rất yêu rất yêu, yêu hơn cả bản thân mình......"
Trước lúc Tô Lệ rơi vào mộng đẹp, khoé môi cong lên trả lời lại câu:
"Em cũng yêu chị."
Khoảng thời gian có chị, là những hạnh phúc với em.