Giang Chước Dạ từ phòng vệ sinh đi ra, thấy Tô Lệ ngồi ngơ ngác trên giường.
"Lệ Lệ, sắc mặt sao lại không tốt vậy? Nơi nào bị đau sao?"
Giang Chước Dạ bước nhanh đi đến mép giường, quan tâm mà cúi đầu hỏi.
"A......"
Tô Lệ lại không nhìn cô, thân thể ngược lại hướng về nơi khác, chỉ phát tiếng lẩm bẩm không rõ ràng.
Giang Chước Dạ cảm giác kỳ quái, duỗi tay đi chạm vào tóc Tô Lệ:
"Làm sao vậy?"
Tô Lệ không động đậy một cái, đầu lại không dấu vết dịch sang bên cạnh, tránh đi ngón tay duỗi tới của Giang Chước Dạ.
Giang Chước Dạ còn đang sững sờ, Tô Lệ bỗng nhiên nằm xuống, đắp chăn che đến cằm, hai mắt nheo nửa lại, biểu cảm bình tĩnh mà nói:
"Em tự nhiên có chút buồn ngủ, ngủ trước, chị đi bận chuyện của chị, cảm ơn chị tới thăm em."
Giang Chước Dạ theo bản năng buột miệng thốt ra:
"Chị nghỉ phép, không có gì bận."
Tô Lệ đã nhắm mắt lại, nhíu mày, hô hấp vững vàng, giống như đang chuẩn bị đi ngủ.
Giang Chước Dạ chậm rãi ngồi ở ghế bên mép giường, thuận tay lấy điện thoại của mình qua, vừa lúc nhìn thấy màn hình đã tắt máy, màu đen trên màn hình phản chiếu ra gương mặt của cô.
Cô như là đang nói cho chính mình nghe, thanh âm rất thấp:
"Chị..... ở lại với em một
Tô Lệ bình tĩnh nằm ở nơi đó, sắc mặt tái nhợt, da thịt mỏng như trong suốt, màu tóc nhạt nhẽo hơn so với người thường, tản ra trên gối trắng, mang theo cảm giác như hư ảo.
Rõ ràng dưới mí mắt nàng chuyển động, nghĩa là đang không ngủ, nhưng không muốn mở mắt ra nhìn Giang Chước Dạ.
Giang Chước Dạ cho dù là đồ ngốc cũng có thể nhận ra được có chuyện không đúng.
Khả năng duy nhất là điện thoại cô có vấn đề gì đó, nhưng điện thoại nàng vừa vặn hết pin, cũng không mang theo cụ sạc và dây sạc.
Cô chỉ có thể rảnh rỗi ngồi ở trên ghế, chờ mong có lẽ Tô Lệ sẽ nói cho mình chuyện gì đã xảy ra.
Đáng tiếc GIang Chước Dạ ngồi đến mười phút, Tô Lệ vẫn bình tĩnh luôn nằm đó, hô hấp đều đều, lông mi khẽ run, giữa chừng chỉ xoay người một lần.
Nhìn thấy tiếp tục ngồi thì cũng không có được đáp án của vấn đề, Giang Chước Dạ đứng dậy, gắt gao cầm chặt di động, chuẩn bị rời đi.
Trước lúc xoay người, cô ma xui quỷ khiến mà vươn tay ra ở trên gáy Tô Lệ nhẹ nhàng sờ soạng tóc mềm mại hai cái.
Tô Lệ lần này không có trốn, chỉ là lông mi nhẹ nhàng run rẩy.
Giang Chước Dạ nhẹ nhàng chuyển động ngón tay, đưa ngón tay lên chóp mũi tự nhiên ngửi được không mùi hương cam nhàn nhạt.
Cô cười khổ một tiếng, thanh âm cực thấp nói:
"Vậy chị đi trước, có việc gì thì gọi cho chị."
Mặt Tô Lệ hướng một bên, đưa về phía Giang Chước Dạ, thân thể theo nhịp hô hấp mà phập phồng, giống như là không nghe thấy.
Giang Chước Dạ đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại.
Tô Lệ mở choàng mắt, nằm nghiêng ở trên giường không động một cái, ngón tay ở trong chăn nắm chặt khăn trải giường.
Nàng khó có thể hình dung được tâm tình của mình khi nhìn thấy cái ghi chú kia.
Phảng phất như đột nhiên bị búa tạ gõ vào ót, cả người đau đớn nhưng tỉnh táo, lại giống như đã sớm đoán trước được, thanh kiếm của Damocles treo ở trên đỉnh đầu hạ xuống.
Một nhát đập tan đi hư ảo ngọt ngào này, không chút lưu tình.
Vào lúc Tô Lệ giả bộ ngủ, lòng tràn đầy những câu hỏi phân vân bay tán loạn, nàng hỏi chính mình:
Vì sao lại quên mất, GIang Chước Dạ vốn nên là nữ chính của toàn thế giới, nhận được vận khí và tài nguyên tốt nhất trên thế giới này, chị ấy vì cái gì muốn cùng mình một nữ phụ qua đường sắp chết sáp lại gần?
Như thế nào lại bị những biểu hiện ấy mê hoặc? Giang Chước Dạ trước kia vì sao lại tốt với mình như vậy, tốt như vậy không hề có logic, tốt đến mức làm tâm nàng sinh ra ấm áp và ỷ lại, thời gian lại vừa vặn lúc mình từ hôn?
Tuy rằng sự tình bắt đầu từ lúc mình đưa xe, nhưng mà sau này, bắt đầu có tiến triển toàn bộ đều nắm giữ trong tay Giang Chước Dạ.
Tô Lệ chậm rãi lượt lại thời gian sự kiện, nàng phát hiện, mỗi lần mình rơi vào hiểm cảnh, Giang Chước Dạ đều sẽ xuất hiện.
Hội sở, mình vị Ứng Phi Yên thả tin tức tố, Giang Chước Dạ vừa lúc như thần linh từ trên trời giáng xuống, cứu vớt mình, còn đưa mình đi khách sạn ở chung một ngày một đêm, bắt đầu từ lúc này, quan hệ của hai người tiến triển vượt bậc.
Nhưng Tô Lệ chưa bao giờ cẩn thận nghĩ tới, như thế nào liền vừa lúc như vậy?
Chuyện giống như vậy phát sinh ở party của bạn, Ứng Phi Yên muốn tới party, Giang Chước Dạ cũng tới, còn đặc biệt vì mình mà đối chọi với Ứng Phi Yên, làm mình cảm động, tin cậy cô.
Lại sau đó, ở quán đồ nướng BBQ, toàn thành phố có bao nhiêu chỗ chơi nổi tiếng, ngày đó cũng không phải ngày nghỉ, Ứng Phi Yên cố tình đi tới đưa hoa hồng......
Dung lượng não Tô Lệ quá nhỏ, nàng căn bản không biết nên từ góc độ nào đi tra khảo những chuyện này, lúc trước không cẩn thận nghĩ liền đi theo cảm giác, nhưng bây giờ, lượt sơ lại một chút, những việc này chỗ nào cũng lộ ra dấu vết an bài sau lưng.
Thậm chí......
Tô Lệ có chút âm mưu suy luận, Giang Chước Dạ và Ứng Phi, luôn xuất hiện một cặp, đều là trùng hợp sao?
Giang Chước Dạ nói là sẽ kiện Ứng Phi Yên lên toà, nhưng đã qua lâu như vậy, bây giờ còn chưa mở phiên toà, này hợp lý sao?
Thông báo ghi chú viết, lấy tác phẩm nghệ thuật làm điểm đột phá, làm mình ỷ lại cô, mục đích cuối cùng là cái gì?
Tô Lệ sởn tóc gáy đồng thời, ngực chậm rãi đau đớn.
Nàng ở dưới tấm chăn đơn nắm lấy chiếc cúc áo thứ ba của đồ bệnh nhân, đau lòng quá mức kịch liệt, nàng giật mạnh chiếc cúc áo đó ra, gắt gao nắm chặt trong lòng bàn tay, làm cộm đau mình cũng không buông ra.
Cơn đau trong lòng bàn tay, và trái tim đau, hoàn toàn không thể so sánh.
Tô Lệ nhắm mắt lại, chính mình ở trong ổ chăn cuộn tròn thành hình con tôm, khoé mắt chậm rãi rơi xuống nước mắt trong suốt.
Đại khái nàng trời sinh là điềm xấu..... Không xứng có được tình bạn chân thành, càng không xứng có được...... Sự rung động.
Buổi sáng hôm nay, nhìn thấy Giang Chước Dạ cả người khoác lên ánh mặt trời, ôn nhu điềm đạm xinh đẹp, đút cho mình ăn chè hạt sen, cái loại cảm giác này mãnh liệt đến mức làm Tô Lệ không thể bỏ qua.
Tim đập gia tốc không phanh, miệng lưỡi khô khốc, gương mặt nóng lên, đồng tử mở rộng, cả tâm cả mắt đều là người trước mặt, khoé môi không tự giác được lộ ra mỉm cười.
Tô Lệ vốn dĩ cảm thấy, mình không nên động tâm với Giang Chước Dạ.
Chỉ khi nhìn thấy cái thông báo sự kiện kia, Tô Lệ bỗng nhiên cảm thấy, động tâm ngược lại cũng tốt.
Như vậy khi nhìn thấy chân tướng, thì chịu cú sốc càng sâu càng đau, cũng càng nhớ rõ.
Vốn dĩ cũng chỉ còn lại một năm rưỡi tuổi thọ, Tô Lệ cũng không muốn lãng phí ở trên người không thiệt tình, nàng chậm rãi lau nước mắt, bắt đầu hồi tưởng lại nội dung danh sách di nguyện của mình, gửi tin nhắn cho Lý Chân Chân:
"Mẹ, nhà ta có phải lâu rồi chưa nghỉ phép? Sắp đến Tết, cả nhà đi nghỉ phép được không?
*
Giang Chước Dạ sau khi về nhà, sạc pin điện thoại, cô cố ý xem xét nửa ngày, cũng không có tin nhắn bất thường gì.
Cô ngồi ở trong phòng sách, trước mặt đặt cái chén bể dán đầy băng dính kia, nghĩ trăm lần cũng không ra.
Cô không rảnh lo suy nghĩ bản thân sau này làm thế nào rời xa Tô Lệ, trong đầu óc đều là ý nghĩ, rốt cuộc vì sao Tô Lệ thái độ đột nhiên xoay 180° lớn như vậy?
Ngày hôm sau Giang Chước Dạ cùng một thời gian, lại đi vào bệnh viện một chuyến, phát hiện dì Trương của Tô gia kia đứng ở cửa, biểu cảm bình tĩnh noi với cô:
"Tam tiểu thư nói cô ấy không muốn thấy người ngoài, muốn tịnh dưỡng, Giang tiểu thư mời về cho, đây là chiếc bình hôm qua của ngài."
Giang Chước Dạ sửng sốt thật lâu, nhận lấy bình giữ ấm từ tay dì Trương, xuyên qua cửa sổ nhỏ hẹp trên cửa nhìn vào trong phòng bệnh một cái.
Vấn đề góc độ, cô không thấy được cái gì, chỉ nhìn thấy ngoài cửa sổ phòng bệnh, tràn ngập cây cối mùa đông khô khốc, hiu quạnh.
Giang Chước Dạ cúi đầu, xách bình chậm rãi đi xa, không có hứng thú dây dưa.
Chiều hôm nay Tô Lệ xuất viện, sau khi xuất viện chuyện đầu tiên là nàng hẹn Quan Tĩnh Nhàn đi gặp Ứng Phi Yên.
Nàng không có suy nghĩ khác, chỉ muốn xác minh một chuyện, Ứng Phi Yên và Giang Chước Dạ có cấu kết với nhau hay không?
Lúc trước Ứng Phi Yên bị đưa vào trại tạm giam vài tuần, hiện giờ được Ứng phụ nộp tiền bảo lãnh ram phạm vi hoạt động chỉ có một khu vực nhỏ phụ cận Ứng gia.
Xung quanh này, thường thường có các paparazzi qua lại, người kế thừa hào môn vậy mà trở thành tù nhân, tin tức kích thích như vậy, những paparazzi rất thích.
Đáng tiếc Ứng Phi Yên có thể là nhân duyên thật sự kém, cũng không có người nào đến thăm cô ta, những paparazzi càng ngày càng ít, chỉ để lại mấy phóng viên của mấy nhà đài giải trí nghèo túng không có mấy thông tin.
Cũng may bọn họ vận khí thay đổi, chụp được một chiếc siêu xe đi vào phụ cận Ứng gia, trong xe đi xuống là hai vị mỹ nữ, trong đó có một vị ốm yếu tái nhợt nhỏ gầy, đúng là lúc trước truyền đến ồn ào huyên náo, là hôn thê cũ của Ứng Phi Yên!
Nhóm paparazzi kích động xông đến, micro camera nhanh chóng xoay chuyển, vài người thiếu chút nữa nhét micro vào miệng Tô Lệ, mồm năm miệng mười hỏi:
"Xin hỏi ngài chính là vị hôn thê cũ của Ứng Phi Yên Tô Lệ sao?
"Xin hỏi ngài cũng cô ấy lý hôn chính là vì cô ấy cưỡng bách ngài động dục sao? Ứng Phi Yên còn có hành vi bạo lực nao khác không?"
"Trong mắt ngài Ứng Phi Yên là người như thế nào?"
Quan Tĩnh Nhàn và hai vệ sĩ ở bên cạnh hỗ trợ ngăn phóng viên, một ít người hầu của Ứng gia cũng đi ra, đẩy các phóng viên kia đi ra một bên, Tô Lệ chống đầu nhanh chóng đi vào Ứng gia, bọn vệ sĩ cũng tiến vào theo.
Ứng Phi Yên ngồi ở phòng khách đối diện cửa lớn.
Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tô Lệ, ánh mắt kia toả ra sự thô bạo và thù hận.
Ứng Phi Yên gầy đi rất nhiều, tuy rằng rõ ràng đã sửa soạn trang điểm, chỉ là dấu vết quầng thâm mắt và gương mặt tiều tuỵ trang điểm cũng không thể che dấu, trạng thái làn da cũng trở nên không ổn, thậm chí tóc cũng trở nên mỏng đi.
Đối với sự biến đổi này của cô ta, Tô Lệ làm bộ như không thấy, xụ mặt tiến thẳng vào chủ đề:
"Cô và Giang Chước Dạ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Ứng Phi Yên cười lạnh một tiếng, thù hận nói:
"Tôi dựa vào cái gì phải noi cho em? Em và tôi có quen nhau sao?"
Tô Lệ chậm rãi ngồi ở trên sô pha, tư thái đoan trang:
"Tôi và cô, là quan hệ người bị hại và bị cáo. Nếu như cô trả lời tốt, tôi sẽ suy xét giảm bớt bồi thường tôi muốn."
Tô Lệ vốn dĩ tính cùng Giang Chước Dạ khởi kiện Ứng Phi Yên, cả hai đã cùng nhau nộp đơn kiện, ở tòa án đang theo trình tự. Nàng nói lời này đương nhiên chỉ là tuỳ tiện nói, cũng không có ý tứ giảm bớt bồi thường, Ứng Phi Yên không xứng.
"Ha...... Ha ha ha...... Nghèo túng phượng hoàng không bằng gà a, liền ngươi cũng tới khi dễ ta, ngươi không phải ái ta tám năm sao, biến sắc mặt trở nên so phiên thư còn nhanh......"
Ứng Phi Yên điên cuồng cười rộ lên.
"Tám năm kia coi như tôi nuôi chó, mời cô trả lời tốt vấn đề của tôi."
Tô Lệ bình tĩnh trả lời.
"Không biết em muốn hỏi tôi cái gì, tôi và Giang Chước Dạ? Chúng tôi căn bản không có quan hệ gì cả, nếu như có, tôi mới xem là người bị hại! Phải là tôi!"
Ứng Phi Yên đột nhiên kích động, đứng dậy, đi nhanh hướng tới trước mặt Tô Lệ.
Hai vệ sĩ lập tức che giữa hai người, ngăn cản Ứng Phi Yên.
Ứng Phi Yên nhìn xuyên qua khe hở giữa hai vệ sĩ, đối diện tầm mắt của Tô Lệ, bỗng nhiên lại ôn nhu xuống:
"Lệ Lệ, hôm nay em đến gặp tôi, chứng tỏ em vẫn thích tôi đúng không? Vẫn không buông được tôi đúng không? Lệ Lệ, thật ra tôi cũng thích em nhất, giữa chúng ta rốt cuộc xảy ra vấn đề gì, đều có thể giải quyết không phải sao......"
Tô Lệ nâng lên một bàn tay, phiền chán nói:
"Cô nếu chỉ có thể nói ra lời này, vậy tôi cũng không cần thiết ở chỗ này tốn thời gian."
Nàng đứng dậy muốn đi, Ứng Phi Yên bỗng nhiên gọi nàng lại:
"Em muốn biết Giang Chước Dạ đúng không?"
Tô Lệ quay đầu.
Khoé miệng Ứng Phi Yên gợi lên, đôi mắt dần dần thâm trầm, bộ dáng giả ngây giả dại vừa rồi biến mất không thấy, nhưng lại có vài phần phong thái làm tổng giám đốc trước đây:
"Giang Chước Dạ sao, người này cô ấy tâm cơ rất sâu. Em không biết sao? Tình huống nhà tôi tra được, cô ấy mỗi tháng đều sẽ chuyển tiền cho một cơ sở trinh thám, thuê thám tử tốt nhất ở đó. Người theo dõi, tôi đoán không phải tôi mà là em, nhưng mà khoảng thời gian này tôi bị giam lỏng ở trong nhà, cô ấy cũng còn thuê thám tử kia, theo định kỳ nói chuyện với thám tử đó. Mấy thứ này tôi đều có chứng cứ, em yêu câu thì nói tôi chuyển qua cho. Lệ Lệ, tôi vì muốn tốt cho em, không nên qua lại cùng người kia...... Cô ấy so với tôi còn nguy hiểm hơn."
Tô Lệ thở phào một hơi, gật gật đầu, một câu cũng chưa nói, xoay người rời đi.
Ứng Phi Yên nhìn cửa lớn chậm rãi đóng lại, cười lạnh một tiếng, ánh mắt cực kỳ phức tạp.
Mà Tô Lệ ngồi vào trong xe, một đường không nói chuyện trở về Tô gia, tự mình trở về trên giường, nhìn trần nhà, cứ như vậy ngơ ngẩn tới buổi tối.
Ngày hôm sau, Tô Lệ và Lý Chân Chân khởi hành sớm đến đảo Phổ Cát, chuẩn bị ở nơi đó mấy tháng vượt qua mùa đông.