Một giờ qua đi, đồ ăn của Giang Chước Dạ ra nồi, mang lên bàn ăn.
Tô Lệ đã sớm ngồi ở bên bàn ăn chờ, đôi mắt sáng lấp lánh, đôi tay ngoan ngoãn đặt ở trên mặt bàn, khoé miệng giơ cao cao lên, tràn ngập chờ mong.
Bộ dáng mặc tạp dề của Giang Chước Dạ rất nội trợ, bộ dáng đưa từng món từng món ra ngoài, càng phảng phất hiền thê lương mẫu trong phim điện ảnh.
Cô buông thả ánh mắt, một lọn tóc như tơ lụa lướt qua gương mặt, đẹp như nhân vật bước ra từ tranh sơn dầu, sắp xếp đồ ăn trên bàn cơm xong, cô ngồi xuống, cởi tạp dề ra, một tay phất qua gương mặt, tươi cười dịu dàng:
"Không biết em sẽ thích hay không."
Trên bàn bày ra bốn đĩa hình dạng khác nhau, một là tô canh lớn. Canh là món hầm sền sệt với cà chua và thịt bò nạm, tạo nên hương vị vang dội, đĩa khác là măng tây xào, cá hương thịt viên, thịt băm xào mướp thơm, cá lư hấp.
Mỗi một món ăn đều rất ít dầu, nhìn qua tươi mới đẹp đẽ, điểm chút hành thái hoặc ớt đỏ nhỏ, cố ý chọn lựa phối hợp với đĩa tạo hình không giống nhau, nhìn qua liền thấy cảnh đẹp ý vui.
Tô Lệ hưng phấn chịu không được, tưởng tượng đến đây đều là do chính tay Giang Chước Dạ làm, nàng liền cảm giác hương vị đều đang sống lại.
Giang Chước Dạ làm ra tư thế "Mời", cười nói:
"Nếm thử xem hương vị thế nào?"
Cô một bên nói. Một bên cầm lấy đôi đũa, gắp lên miếng cá với tỏi và thịt tốt nhất, bỏ vào trong chén của Tô Lệ.
Tô Lệ lại tự mình nhanh chóng gắp một đũa cá hương thịt băm, chuẩn bị cơm ngũ cốc thơm nức, làm tư vị càng thêm phong phú, hàm chứa hương thơm lại mang theo một chút vị chua, thịt băm non mịn đàn hồi, măng băm tươi ngon giòn ngọt hậu, ăn cùng với cơm, hương vị ở trong miệng tràn ra.
Nàng ăn một miếng xong, lại nhanh chóng gắp một đũa cá hương thịt băm, kích động đến noi cũng không rõ:
"Ôi, này cũng, cũng quá ngon rồi!"
Tô Lệ bình thường ăn đều là đồ do đầu bếp đặc chế, cũng không bỏ các loại gia vị này, mà khoảng thời gian trước khi cùng Giang Chước Dạ ra ngoài ăn vặt, cũng đều là ở khách sạn đặc biệt hoặc nhà hàng cao cấp, phải nói là nghiêm khắc cực kỳ, Tô Lệ chưa từng ăn qua cơm nhà như vậy, hôm nay nếm được quả thật kinh ngạc vì hương vị tuyệt vời này.
"Không cần khoa trương như vậy, chỉ là cơm nhà."
Giang Chước Dạ cười rồi lại gắp một ít đồ ăn khác bỏ vào chén của Tô Lệ, bản thân đứng dậy đi vào bếp, cầm đến cái chén nhỏ riêng vì Tô Lệ múc canh.
Hương vị canh cà chua thịt bò nạm nồng đậm truyền vào chóp mũi, trong miệng lại là mỹ vị của đồ ăn khác, Tô Lệ đáp ứng không xuể, hận không thể phân thân ra một bản thân khác ăn mỗi thứ một món.
Thấy chiếc đũa nàng nhanh nhẹn lùa cơm gắp đồ ăn, Giang Chước Dạ không nhịn được mỉm cười:
"Đừng ăn có ăn như vậy, ăn chậm một chút, nhai kỹ nuốt chậm."
Bộ dáng Tô Lệ dùng sức nhai nhai, quả thật giống sóc con trong miệng ngậm quả hạch, hai má đều phồng lên.
Giang Chước Dạ nhìn nhìn liền rất muốn duỗi tay sờ một chút má của nàng, ngón tay giật giật, đương nhiên vẫn phải nhịn xuống. Cũng không thể doạ sóc con khi đang ăn, lỡ như làm cho bị nghẹn thì phải làm sao.
Tô Lệ nhanh chóng làm xong một chén cơm, còn chưa đã thèm cầm đũa tiếp tục dùng bữa, gặp cho Giang Chước Dạ:
"Chị ăn ít quá, tới nên ăn nhiều một chút, không cần khách sao!"
Hoàn toàn chính là tư thái của chủ nhà.
Giang Chước Dạ đã ăn xong nửa chén cơm của mình, bây giờ tay chống cằm, cười tủm tỉm nói:
"Em thích thì ăn nhiều một chút, không nên chỉ ăn cơm, cẩn thận no căng bụng. Thịt cá có thể ăn nhiều một chút."
Tô Lệ đã đem nửa con cá ăn xong rồi, hiện tại nàng chuẩn bị kết thúc, trực tiếp bưng chén nhỏ lên uống, hơn phân nửa chén canh tất cả đều xuống bụng, rồi gắp thịt bò nạm đưa vào trong miệng.
Thịt bò nạm hẵn là đã hầm trước qua, vào miệng liền tan, hoa văn cơ bắp giống như nở hoa trong miệng tràn ra, toả ra mùi thịt làm người muốn ngừng mà ngừng không được, còn có mùi hương thịt bò tươi mới nồng nặc.
Tô Lệ ăn cực kỳ thỏa mãn, ăn xong cả người liền nằm liệt trên ghế, banh ra thành chữ đại 大.
Nàng rất không ưu nhã vỗ vỗ bụng, nhìn bức tranh ngàn hoa, tràn ngập tiếc nuối lầu bầu:
"Nếu không phải em kiếm không ra tiền, em thật muốn mời chị qua nhà em làm đầu bếp......"
Giang Chước Dạ "Phụt" cười:
"Nếu là em, chị cũng có thể miễn phí, bất quá chị có một yêu cầu."
Tô Lệ chớp chớp mắt, đối diện ánh mắt ôn nhu của Giang Chước Dạ:
"Yêu cầu gì?"
Ánh mắt của Giang Chước Dạ khẽ biến, môi giật giật, nhẹ giọng nói:
"Chị muốn em...... Vẫn luôn đối tốt với chị như vậy."
Tô Lệ:
"Này không phải đương nhiên sao, chẳng lẽ chị thành đầu bếp nhà em, liền sẽ thay đổi sự thật em và chị là bạn tốt sao? Em đương nhiên sẽ luôn đối xử tốt với chị."
Giang Chước Dạ lộ ra biểu cảm cảm động, ánh mắt dời đi, lẩm bẩm nói:
"Lỡ như em biết..... Thôi."
Tô Lệ:
"???"
Đại minh tinh đều sẽ kỳ lạ như vậy sao?
Thật ra nàng cũng có thể hiểu được lo lắng của Giang Chước Dạ, hai người quen nhau cũng không cùng một vòng quan hệ, sau này Giang Chước Dạ cũng chắc chắn sẽ đi khắp nơi trên khắp đất nước để đóng phim, đi phỏng vấn linh tinh, hai người chưa chắc sẽ giống như hiện tại thường xuyên ở bên nhau.
Khoảng cách và thời gian sẽ làm thay đổi tình cảm.
Nhưng Tô Lệ cũng không thể nghĩ tới biện pháp tốt hơn, chỉ có thể tới đâu hay tới đó, ít nhất trước mắt bây giờ, nàng xem Giang Chước Dạ là bạn thân tốt nhất, cũng cảm thấy Giang Chước Dạ đáp trả lại tương đương như vậy.
Giang Chước Dạ sẽ vì mình mà tự mình xuống bếp, sẽ không chê mình phiền đem mình đi chơi khắp nơi, còn sẽ thông đồng với mẹ của mình, này đã là một người bạn thân mẫu mực.
"Đúng rồi...... Hôm nay là lễ Giáng Sinh!"
Tô Lệ nói liền muốn đứng lên, đi tới tủ ở huyền quan lấy túi của mình, kết quả nỗ lực nửa ngày, bụng căng đến giống như thai phụ, thật đúng là đứng lên không nổi.
Giang Chước Dạ ở đối diện bất đắc dĩ qua hỗ trợ, liền nhìn chằm chằm bụng nhỏ hơi nhô của tô Lệ cười không ngừng, Tô Lệ nhíu mày bĩu môi trừng cô:
"Chị cũng chỉ tự mình qua giúp em, vậy mà còn cười nhạo em!"
"Phụt ha ha ha......"
Giang Chước Dạ cười xỉu lên xỉu xuống, cả người thiếu chút nữa ngã vào bàn cơm.
Rốt cuộc Tô Lệ thân tàn nhưng không phế mà đứng lên, từng bước một đi đến quầy đồ ở huyền quan, cảm giác bản thân trải nghiệm sự bất tiện của thai phụ.
Nàng quay đầu, hung tợn:
"Còn cười! Em đang mang thai con của chị đó!"
Giang Chước Dạ chậm rãi dừng cười, vẻ mặt ấm ấp đi qua, vững vàng đỡ lấy phía sau lưng Tô Lệ, một tay khác đặt ở trên bụng nàng, bắt đầu diễn sâu:
"Bảo bối đi chậm một chút, cẩn thận đừng doạ con trong bụng...... Bảo bối muốn làm gì?"
Tự bản thân Tô Lệ bắt đầu trước, bây giờ cả khuôn mặt lại đỏ lên, nàng cũng không nghĩ tới Giang Chước Dạ sẽ chạy tới hùa theo diễn, nói năng cũng lộn xộn:
"Không...... Chỉ là, đi lấy túi của em....."
Giang Chước Dạ thuận tay đưa người đến sô pha ngồi xuống, vẻ mặt hiền từ nhìn bụng Tô Lệ, lại nâng bàn tay tinh tế lên, sờ sờ đầu Tô lệ:
"Vậy bảo bối phải nói sớm một chút, chị giúp em lấy. Cũng đừng làm mệt cục cưng của chúng ta."
Tô Lệ:
"......"
Nàng ngồi như bị kim châm, bởi vì tình trạng xấu hổ quá nghiêm trọng, hình như bụng cũng chưa căng đến vậy.
Loại câu đùa vui này không phải bắt đầu một hai câu liền cho qua sao, Giang Chước Dạ sao lại còn diễn nghiêm túc như vậy, hơn nữa hoàn toàn không có ý định dừng lại!
Trong lòng Tô Lệ thình thịch nhảy loạn, mờ mịt vuốt ve bụng, nếu không phải nàng xác định trong này chỉ có một đống thịt heo thịt cá thịt bò và rau cải, nàng còn nghĩ rằng bản thân có phải mang thai thật không.
Nhưng Giang Chước Dạ xác thật là diễn viên phái thực lực, diễn một vai "Người cha" tràn ngập từ ái, không hề không có cảm giác không ổn.
Giang Chước Dạ cầm túi đi tới, nhẹ nhàng đặt ở bên cạnh Tô Lệ, một cánh tay thật tự nhiên vòng qua cổ, ôm chặt bả vai Tô Lệ, một tay khác đặt ở trên túi:
"Muốn lấy cái gì sao?"
Tô Lệ từ trong túi lấy ra món quà, bên trong là truyện tranh bản thân đã vẽ, hai tay ôm đưa cho Giang Chước Dạ:
"Cái này là quà Giáng Sinh cho chị."
Giang Chước Dạ nhận lấy, Tô Lệ lại chui đầu vào túi, lấy ra một quả táo:
"Cái này là quả táo Giáng Sinh, chúng ta mỗi người một nửa, năm sau bình bình an an."
Giang Chước Dạ rõ ràng rất kinh ngạc, cô mở ra truyện tranh Tô Lệ vẽ, lập tức sung sướng cười rộ lên:
"Này cũng quá đáng yêu rồi! Vẽ đều là chị sao? Chị đáng yêu đến vậy sao?"
Tô Lệ nhìn biểu tình của cô là thật sự thích, mới nhẹ nhàng thở ra, quả nhiên những nữ O đều thích đồ vật đáng yêu.
"Quả táo tới tối chúng ta ăn đi, bây giờ ăn, em chẳng phải lại có thêm một đứa sao?"
Giang Chước Dạ cách lớp áo, xoa xoa bụng Tô Lệ, tinh nghịch hướng về phía Tô Lệ chớp mắt:
"Em bây giờ đã có...... Bé rau xanh, bé thịt heo, bé thịt cá, còn có bé thịt bò, bé cà chua, không thể có thêm một bé táo."
Tô Lệ:
"...... Liền biết chị không có tốt lành gì! Hừ!"
Nàng xoay đầu đi.
"Bất quá em sinh bao nhiêu đứa đi nữa, chị đều nuôi nổi."
Giang Chước Dạ bỗng nhiên thốt ra một câu, Tô Lệ quay đầu lại nhìn qua, phát hiện ánh mắt cô vậy mà còn rất nghiêm túc.
Không biết nơi nào trong lòng đột nhiên chua xót, có cảm giác hơi ngọt hơi chua, cảm giác giống như nước ga sủi bọt.
"...... Được rồi không chơi nữa! Quà em tặng có thích không?"
"Thích muốn chết."
"Vậy là tốt rồi."
"Nhắm mắt lại."
"A?"
Tô Lệ tuy rằng thắc mắc, nhưng vẫn nhắm mắt lại.
Nàng cảm giác được, Giang Chước Dạ bỗng nhiên đến gần mình, một hơi thở cỏ xanh ấm áp quen thuộc đem mình ôm vào trong lòng.
Giang Chước Dạ hình như thêm thứ gì đó tròng vào cổ mình, vật kia lành lạnh treo ở trên xương quai xanh.
Mang theo nhiệt độ ngón tay tinh tế, xẹt qua sau cổ Tô Lệ, ở vị trí tuyến thể dừng lại một lát, thậm chí nhẹ nhàng sờ sờ, mới hoàn toàn dời đi.
"Chị cũng chuẩn bị quà Giáng Sinh cho em."
Giang Chước Dạ lại đứng dậy, ngồi trở lại vị trí cũ, liền nói:
"Mở mắt."
Tô Lệ mở mắt xem, Giang Chước Dạ trước mặt giơ một chiếc gương nhỏ, trong gương soi ra ở xương quai xanh của nàng có một sợi xích bạc tinh tế, ở đáy rũ xuống một viên đá quý xanh biển tinh xảo.
"Trời ạ....."
Tô Lệ duỗi tay sờ viên đá quý kia, xúc cảm ấm áp lạnh lẽo, ở trong gương càng rực rỡ lung linh, hẳn là giá trị xa xỉ.
Tô Lệ thường không để ý trang sức, nhưng khi vẽ tranh cần tìm tham khảo, nàng tình cờ thoáng qua các loại kiểu dáng, đều là mười vạn trở lên.
"Thích không?"
Giang Chước Dạ ôn nhu hỏi.
"Thích, cảm ơn. Nhưng mà..... Lễ Giáng Sinh liền tặng đồ vật quý trọng như vậy, sang năm tới lúc ăn sinh nhật em, chị không phải nên đưa đồ càng phức tạp sao?"
"Đó là đương nhiên, bất quá em không cần đáp lễ, đây là cách chị chiều.... Bạn bè."
Giang Chước Dạ mỉm cười nói.
Tô Lệ đương nhiên không phải bởi vì vấn đề đáp lễ mà rối rắm, nàng chỉ là suy nghĩ, quà Giáng Sinh quý trọng như vậy, có phải chứng minh mình ở trong lòng Giang Chước Dạ có vị trí đặc biệt? Đáng giá để chị ấy tốn tâm tư tiêu tiền đưa món quà tốt như vậy......
Giang Chước Dạ rốt cuộc xem nàng, là gì vậy? Là bạn thân bình thường, hay là.....
Tô Lệ chỉ suy nghĩ một chút liền dừng lại, nàng không muốn hoài nghi lời nói trước kia của Giang Chước Dạ, hai người là bạn bè chính là bạn bè.
Buổi chiều, Giang Chước Dạ ở rạp chiếu phim gia đình mở một bộ phim điện ảnh, là một phim nước ngoài kinh điển, nói về tình yêu của một nữ A ôn nhu yếu đuối, và một nữ O dám yêu dám hận.
Tô Lệ chưa xem qua bộ phim này, ngay từ đầu còn chân thành chờ mong nữ A và nữ O ở bên nhau, chờ đến khi hình ảnh nữ A vì nữ O khó sinh, tự mình lại đi mượn rượu giải sầu, cả người nàng đều không ổn, một lòng chỉ ngóng trông nữ O sinh con xong quay lưng với nữ A.
Kết quả, nữ O mang theo con vào núi ở ẩn, từ nay nữ A liền sống quãng đời cô độc còn lại, phim liền kết thúc.
Cho đến khi Giang Chước Dạ mang Tô Lệ ra cửa phòng, Tô Lệ còn đang không ngừng mắng:
"Người nữ A kia chắc chắn có bệnh! Bản thân có bệnh thì không nên đi trêu chọc O nha, tình cảm của O yếu ớt như vậy, cô ta còn không để trong lòng! Còn làm người ta một mình sinh con, tức chết em rồi, cái gì mà bộ phim kinh điển, thật sự mắc cười!"
Giang Chước Dạ ở bên Tô Lệ đứng ở trên đường bên ngoài tiểu khu, chờ tài xế Tô gia lái xe tới đây, nghe Tô Lệ nói chuyện, cô cười:
"Này còn không phải hiện trạng của đại đa số nữ A sao? Nhớ lại Ứng Phi Yên, Trần Dĩnh."
Tô Lệ trầm mặc, ánh mắt ngó qua bên đường, bỗng nhiên phát hiện một chiếc xe bảo mẫu lớn, hướng thẳng tới bên này chạy qua!
Lạng lách tới, tốc độ xe không giảm còn tăng, thẳng tắp hướng tới phía lối đi bộ, mục tiêu rõ ràng chính là Giang Chước Dạ ở ven đường xem di động!
Đồng tử Tô Lệ mở ra, trong nháy mắt này, nàng không biết sức từ đâu tới, đôi tay đột nhiên túm Giang Chước Dạ, mạnh mẽ kéo về phía sau mình!
Giang Chước Dạ theo bản năng duỗi tay túm chặt Tô Lệ, hai người ràng buộc lẫn nhau, tất cả đều ngã lăn xuống đất, lăn hai vòng, bên cạnh vang lên âm thanh lớn!
Ầm ầm..... Đùng.....!
"Aaaaaa giết người rồi! Xe lớn chạy vào trong tiệm rồi!"
"Mau báo cảnh sát, mau báo cảnh sát!"
Bên tai Tô Lệ truyền đến tiếng thét chói tai của người qua đường, tầm mắt nàng mơ hồ, cuối cùng khắc trong mắt là khuôn mặt vặn vẹo tức giận cực độ của Giang Chước Dạ.
Nàng chậm rãi nhắm mắt, thật tốtt quá, Giang Chước Dạ không bị thương......