Tô Lệ tự mình chọn lựa, mặc chiếc áo khoác dày nhất của mình, ra khỏi phòng.
Lý Chân Chân vừa vặn ngồi ở trong phòng khách xem tạp chí kinh tế tài chính, nhìn thấy Tô Lệ ra cửa, bà xụ mặt, "Bang" một tiếng khép tạp chí lại:
"Con đi ra làm gì, còn mặc mỏng như vậy, hai ngày nay nhiệt độ thấp, con nên ngoan ngoãn ở nhà!"
Tô Lệ:
"Bạn của con hẹn con ra ngoài...... Chỉ là ban ngày đi ra ngoài chơi một buổi trưa, buổi tối trước 8 giờ chắc chắn sẽ trở về."
Lý Chân Chân móc di động ra, làm bộ gọi điện thoại:
"Mẹ hỏi Tiểu Quan một chút."
Tô Lệ vội vàng ngăn cản mẹ mình:
"Không đúng không đúng, người bạn này là O, là con gần đây mới vừa quen được."
Ánh mắt Lý Chân Chân nghi ngờ nhìn nàng:
"Có ảnh chụp không? Cô ấy ở nơi nào, có công việc đàng hoàng không? Vậy đừng có đem con dạy hư!"
Tô Lệ nhanh chóng mở ra làm nũng đại pháp, đôi tay ôm lấy cổ Lý Chân Chân:
"Mẹ ơi ~ không có việc gì đâu, cô ấy người cực kỳ tốt, công việc cũng thật đàng hoàng, hiện tại đang ở ngoài cửa lớn tiểu khu của chúng ta đang chờ đón con nha, lần sau có rảnh con giới thiệu cho hai người làm quen!"
Lý Chân Chân ăn mềm không ăn cứng, giữ chặt tay Tô Lệ tay, ở trên mu bàn tay mềm mại của con gái nhẹ nhàng vỗ đánh:
"Mẹ thật sự lo lắng cho con, con xem trong khoảng thời gian này tới giờ, con xảy ra bao nhiêu chuyện, một tuần trước không phải con đi cái gì mà tụ hội, trở về liền tiêu chảy, thân thể yếu như vậy, cũng đừng có ở bên ngoài ăn tùm lum, biết không? Bạn này của con đáng tin cậy còn tốt, nếu không đáng tin cậy, đừng trách mẹ cùng ba con đối với cô ấy không khách khí!"
Tô Lệ xán lạn cười, dùng mặt mình đi cọ gương mặt Lý Chân Chân:
"Mẹ đừng lo lắng, con biết mẹ yêu con mà, con cũng sẽ thật yêu bản thân! Bạn của con đáng tin cậy quá mức, yên tâm yên tâm, con đi đây nga!"
Lý Chân Chân hiền từ hơi hơi mỉm cười:
"Vậy con đi đi."
Tô Lệ bước chân nhảy nhót đi ra cửa, Lý Chân Chân quay đầu liền gọi điện thoại cho tài xế trong nhà:
"Đuổi theo Lệ Lệ, nhìn xem con bé rốt cuộc là đi cùng ai tới chỗ nào, chụp chút ảnh đưa về!"
Tô Lệ đối với sự an bài của mẹ một chút không biết gì, một đường đi đến cổng lớn tiểu khu, liền nhìn thấy Giang Chước Dạ lái tới một chiếc Maybach màu bạc số lượng có hạn kia đậu ở ven đường.
Tô Lệ trực tiếp chui vào trong xe, bày ra nụ cười đẹp nhất của mình cùng Giang Chước Dạ chào hỏi:
"Hello! Cô ăn cơm trưa chưa?"
Giang Chước Dạ hôm nay trang điểm thật loá mắt, trong xe hơi ấm thật thoải mái, cô mặc cũng chỉ chiếc áo len dệt kim ôm theo đường cong của chiếc cổ giống như thiên nga.
Cô thuận tay chỉ chỉ hộp nhỏ tinh xảo trong tay:
"Tôi ăn rồi, đây là đem cho em."
Tô Lệ mở ra cái nắp khắc hoa của hộp gỗ, liền thấy bên trong chia thành vài cái ô vuông nhỏ, chứa rất nhiều loại kẹo cực kỳ tinh xảo, kẹo hạnh nhân, kẹo bông gòn, chocolate nhân rượu, dâu tây đường, bắp đường......
Tô Lệ hoan hô một tiếng:
"Tuyết quá!"
Khi nàng cầm lấy một viên kẹo bông gòn đưa vào trong miệng, mềm mại hơi ngọt vị ở giữa môi lưỡi lan tràn ra, Giang Chước Dạ khởi động xe.
Tô Lệ một đường ăn kẹo, cũng nhận biết được đường đi, cảm giác xung quanh đều thật xa lạ, tự mình cầm chỉ đường trên di động nhìn vài lần, phát hiện Giang Chước Dạ giống như đi vòng vài khúc.
Nàng tò mò hỏi:
"Cô sao lại đi đường vòng nha?"
Giang Chước Dạ không có quay đầu:
"Đường lớn kẹt xe."
Xuyên qua mấy cái khúc cong ở hẻm nhỏ, Giang Chước Dạ lại về tới được đường chính, Tô Lệ cũng không để ý việc này.
Hai người đi vào một cái phố ăn uống trứ danh của thành phố "Thái bình", Giang Chước Dạ tìm chỗ dừng xe, Tô Lệ vui vui vẻ vẻ đi xuống theo.
Giang Chước Dạ mang mũ kính râm khẩu trang, cả người bọc đến kín mít.
Khi Giang Chước Dạ ở phía sau khóa xe, hướng bốn phía cùng phía sau nhìn thêm vài lần, lộ ra một cái mỉm cười ý vị thâm trường.
Cùng lúc đó, Lý Chân Chân nắm chặt tạp chí kinh tế tài chính trong tay, nói lớn với người bên kia điện thoại:
"Anh nói cái gì? Bị cắt đuôi, ảnh chụp gì cũng chưa chụp được? Được rồi...... Anh xác định chiếc xe kia là bản số lượng có hạn? Được, vất vả, trở về đi."
Xem ra Tô Lệ thật thích người này, chiếc xe kia thế mà vào trong tay người này...... Mà người này địa vị cũng không đơn giản, nhanh như vậy liền phát hiện ra có người theo dõi.
Lý Chân Chân càng nghĩ càng phát sầu, nhà mình ở trong vòng hào môn xem như tương đối thượng tầng, ba đứa con từ nhỏ đến lớn, người bên cạnh vẫn luôn có đủ loại người, ý đồ dùng hữu nghị, tình yêu hoặc ích lợi tiếp cận bọn nhỏ, Lý Chân Chân đã sớm âm thầm chặn lại không biết bao nhiêu loại người này.
Hiện tại Tô Lịch cùng Tô Mông đều trưởng thành, chỉ có vẫn luôn lòng vòng ở trong nhà Tô Lệ, người lại ốm yếu bất kham, tâm tính lại đơn thuần, đặc biệt dễ bị dụng tâm kín đáo của người khác lợi dụng.
Lý Chân Chân trong lòng suy nghĩ muôn vàn, tạp chí cũng không xem được, đứng dậy đi vào thư phòng.
*
"Quán ăn khuya nổi tiếng nhất thành phố chính là nơi này, em nhìn xem, muốn ăn gì?"
Giang Chước Dạ từ trong dòng người chen qua, trong tay cầm hai ly trà sữa nóng, đưa cho Tô Lệ một ly, ống hút đã cắm vào, quả nhiên rất chu đáo.
Hiện tại đã là 2 giờ chiều, toàn bộ phố nơi nơi đều vẫn là người, Tô Lệ trước nay chưa thấy qua trường hợp như vậy, cảm giác đôi mắt đều có chút không đủ dùng.
Rất nhiều người bưng chén giấy dùng một lần, bên trong chứa đủ loại kiểu dáng đồ ăn vặt, vừa đi vừa ăn.
Bên cạnh đi qua một bạn nữ, Tô Lệ bị mùi hương trong chén cô ấy hấp dẫn:
"Cái này là cái gì a?"
Giang Chước Dạ thăm dò nhìn xem:
"Bạch tuộc viên nhỏ. Tới bên này, tôi giúp em đi mua."
Giang Chước Dạ thật tự nhiên kéo tay Tô Lệ, mang theo người tới trước mặt cửa hàng bán bạch tuộc viên.
Bộ dáng Giang Chước Dạ trang bị đầy đủ, ngược lại làm mọi người xung quanh đều xoay đầu nhìn qua, này dù sao cũng là phố ăn vặt, cô liền khẩu trang đều không thích hợp, xác thật có chút kỳ quái.
Tô Lệ thật hưng phấn, muốn một phần nhỏ thêm ba loại tương, chính mình bắt đầu ăn một viên trước, trong ánh mắt khiếp sợ của người ở bên cạnh đưa trong miệng, một miếng cắn xuống ——
"A a a! Nóng chết mất!"
Viên bị cắn một miếng trực tiếp rớt xuống, Tô Lệ tự mình làm hoảng loạn muốn dùng tay đi vớt, lại bị Giang Chước Dạ tinh mắt tiếp được.
Giang Chước Dạ trong tay lót vài tầng khăn giấy, nhẹ nhàng tiếp được viên cắn một nửa, liền ném vào thùng rác cũng khăn giấy, toàn bộ thao tác nước chảy mây trôi.
Tô Lệ cả người đều sợ ngây người, tay cầm hộp run nhè nhẹ.
Người khác có lẽ không rõ, nhưng nàng biết, người trước mắt chính là tam kim ảnh hậu Giang Chước Dạ a!
Số lượng fans Giang Chước Dạ Trên toàn cầu đại khái là trên trăm triệu người, là tình nhân trong mộng của rất nhiều người, kỹ thuật diễn xuất sắc, âm nhạc thì 100 điểm, ưu tú tới mức khiến người khác giận sôi.
Giang Chước Dạ như vậy, hiện tại vậy mà đưa tay đặt ở bên miệng mình, giúp mình xử lý đồ ăn thừa!
"Làm sao vậy? Bên trong là có hơi nóng, em đợi chút lại ăn."
Giang Chước Dạ dường như không có việc gì, lại móc ra khăn ướt từ từ xoa xoa tay, cười xán lạn với Tô Lệ, chậm rì rì đi về phía trước.
Tô Lệ cảm thấy trái tim mình so với hộp bạch tuộc viên trong tay càng nóng hơn.
Nàng đi nhanh vài bước đuổi kịp, đầy bụng tâm sự.
Giang Chước Dạ quay đầu lại nhìn thoáng qua tiểu cô nương bên cạnh.
Tô Lệ trời sinh ốm yếu, lâu dài không thấy ánh mặt trời làm màu da nàng cực trắng, trên gò má gầy ốm gần như không thấy huyết sắc. Mặc dù rất gầy, hình dáng nàng vẫn nhu hòa, không có cái loại cảm giác như nhìn mỏng manh dễ vỡ.
Vì ra ngoài chơi, Tô Lệ cũng ra một chút công phu, bỏ đi trang điểm mỏng manh, dùng son môi, vẽ lông mày. Nhưng trình độ trang điểm của nàng thật sự quá kém, làm được như vậy đã là cực hạn, cái gì phấn mắt má hồng một mực không dám động vào.
Nàng giống như một con búp bê sứ tinh xảo chọc người trìu mến, mi đen môi đỏ, còn có mắt đào hoa cực kỳ xinh đẹp, tròng mắt đen mà sáng ngời, lộ ra đơn thuần vô tội, còn có một tia không biết làm sao.
Quả thực làm người muốn, hung hăng khi dễ.
Giang Chước Dạ trong lòng nghĩ ra các loại ý niệm nguy hiểm ý niệm, ngoài miệng lại ôn nhu cười:
"Còn muốn ăn cái gì không? Em thích ăn ngọt hay là cay, cần giới thiệu cho em không?"
Tô Lệ theo bản năng chỉ chỉ ven đường, là một gian hàng bán nước ép trái cây.
Giang Chước Dạ tự động đi xếp hàng, Tô Lệ vội vàng ngăn ở trước người:
"Lần này tôi tới xếp hàng, cô đi bên cạnh ghế ngồi nghỉ ngơi đi! Cô muốn uống cái gì, tôi mua cho cô!"
Giang Chước Dạ ngậm mỉm cười, nói một loại nước trái cây, xoay người đi đến bên ghế ngồi xuống.
Tô Lệ thật nhanh xếp hàng lấy nước trái cây, cảm giác mình làm được một chuyện ghê gớm, tươi cười thập phần xán lạn:
"Vừa rồi là lần đầu tiên tôi chọn loại này nha! Thực đơn của bọn họ cứ như vậy để ở trên bàn, hơn nữa giá cả cũng thật rẻ nga, ngày thường ở tiệm ăn uống một ly nước trái cây là gấp bốn lần cái giá này."
Giang Chước Dạ cười hút một ngụm nước trái cây:
"Đây là sinh hoạt của người bình thường a. Trước kia tôi có một lần làm diễn viên quần chúng mệt mỏi cả một ngày, đoàn phim kia liền cho tôi một ly nước trái cây làm thù lao, còn cực kỳ khó uống."
Đây là Giang Chước Dạ, lần đầu ở trước mặt Tô Lệ nhắc tới quá khứ của mình.
Tô Lệ hút nước trái cây, bộ dáng làm bộ lơ đãng hỏi Giang Chước Dạ:
"Thảm như vậy sao, khi đó cô bao lớn a?"
Giang Chước Dạ làm bộ không thấy được đôi mắt sáng long lanh của Tô Lệ, bỏ một chút cảm khái hồi ức:
"Tôi khi đó...... Mới 16 tuổi."
Tô Lệ nhớ lại một chút lý lịch trên mạng của Giang Chước Dạ, kỳ quái hỏi:
"Khi đó không phải cô đang học cấp hai sao? Tôi xem trên mạng nói cô cấp ba mới bắt đầu tiếp xúc kỹ thuật diễn song song với chương trình học a."
Giang Chước Dạ ánh mắt hơi lóe, khóe miệng gợi lên, duỗi tay sờ ót Tô Lệ một chút:
"Tôi vẫn luôn đối với diễn xuất tương đối có cảm thấy hứng thú, đó là tôi tự mình trộm tìm cơ hội."
Tô Lệ não bổ một hồi tuồng kịch bản thiếu niên lý tưởng:
"Thật vậy sao, có phải hay không bởi vì lần đó làm diễn viên quần chúng, về sau cô mới xác định muốn ghi danh vào trường học truyền thông? Dũng cảm theo đuổi lý tưởng!"
Giang Chước Dạ nhìn Tô Lệ bộ dáng đơn thuần, tự mình khẽ cười một tiếng:
"Đúng vậy."
Tô Lệ nhìn kỹ đôi mắt Giang Chước Dạ, cảm giác trong mắt đối phương, tựa hồ có một tia cảm xúc phức tạp hiện lên, nhưng nàng hoàn toàn bắt không được.
Hai người lại ở phố ăn vặt đi dạo một hồi lâu, cuối cùng ngồi vào một quán ăn vặt lớn nhất ở đây, chọn các loại thịt nướng BBQ, cơm chiên, rau trộn linh tinh, ngồi xuống cùng nhau ăn cơm chiều.
Chủ quán ăn vặt này là một người đàn ông trung niên nhiệt tình, thân thể khoẻ mạnh lại biết ăn nói, vấn đề duy nhất chính là chân có hơi thọt.
Ông chủ một bên khí thế ngất trời làm đồ ăn, một bên hướng trong phòng kêu "Quyên Nhi", trong phòng liền chạy ra một người phụ nữ trung niên bụ bẫm, giống như một viên đạn pháo nhỏ lại đây giúp khách hàng ghi đơn.
Này bất quá là một đôi vợ chồng ngoài phố bình thường, lại làm Tô Lệ nhìn chằm chằm nhìn hơn nửa ngày, sắc mặt thâm trầm.
"Suy nghĩ cái gì?"
Giang Chước Dạ cho Tô Lệ cầm một cây gần bò nướng, tinh tế đem thịt từ xiên que kéo xuống, đặt ở trong chén Tô Lệ.
"Tôi nghĩ, một đôi vợ chồng này, nhìn thật mặn nồng, xem ánh mắt của họ cũng thật ôn nhu, bọn họ nhất định là thật yêu nhau đi."
Tô Lệ than nhẹ một tiếng.
Nàng nguyên bản cho rằng, mình cùng Ứng Phi Yên, cũng có thể trở thành một đôi vợ chồng yêu nhau, lẫn nhau nâng đỡ vượt qua cuộc sống, nhưng hiện tại...... Tô Lệ cảm giác mình đại khái là sẽ không gặp lại tình yêu lần nào nữa.
Chỉ còn hai năm cuộc đời, chỗ nào đủ để yêu đương?
"Tình yêu...... Em muốn sao?"
Giang Chước Dạ thấp giọng hỏi nói.
Tô Lệ kinh ngạc quay đầu, xem thấy nhu mị phong tình trong đôi mắt kia của Giang Chước Dạ, nhất thời say mê, nhẹ giọng nói:
"Ai lại không muốn đâu?"
Giang Chước Dạ cười khẽ, đôi mắt thâm thúy:
"Kỵ sĩ sẽ nỗ lực thỏa mãn nguyện vọng của công chúa."