Ngón tay của cô móc lấy đai lưng của đối phương, vô thức nắm chặt rồi khẽ lật người.
Lực trong tay mạnh hơn một chút.
Thiếu niên không kịp chuẩn bị, bị cô kéo lấy, cả người che lấy người cô.
Mái tóc trượt xuống.
Đôi môi lướt qua một bên mặt cô.
Khuynh Dạ sững sờ, một tia bối rối lướt qua đôi mắt lạnh lùng của hắn.
Trên người cô tràn ngập hương rượu say lòng người cùng mùi hương thơm nhè nhẹ.
Tiếp xúc thân thiết như vậy, dù là Khuynh Dạ luôn lạnh lùng cũng không tránh khỏi có chút sững sờ.
Chiếc thắt lưng quanh eo bị cô kéo lỏng.
Ngập ngừng một lát, Khuynh Dạ mới chậm rãi đứng dậy, đỡ tay xuống giường.
Bàn tay nhỏ bé của cô vẫn nắm chặt sợi dây thắt lưng trên người hắn và sắp tuột ra.
Sau khi sững sờ, ánh mắt Khuynh Dạ lại rơi vào trên khuôn mặt của cô.
Đối phương thật đẹp.
Hắn đã từng thơ ơ với khuôn mặt nh quốc khuynh thành này.
Nhưng bây giờ, hình như... có điều gì đó đã thay đổi.
Trong đêm đen, thiếu niên nheo mắt, từ từ đưa tay lên, lấy tay khẽ lướt qua khuôn mặt của cô.
Cuối cùng, đưa tay xuống môi cô.
Ngập ngừng một lúc, mới từ từ bỏ ra.
Thiếu niên cụp mắt xuống, Từ từ dứt chiếu thắt lưng mà cô đang cầm trên tay.
Lần này Khuynh Dạ mới lấy lại được tự do.
Hắn lẳng lặng đứng ở trước giường, nhìn chằm chằm Nữ Vương đã bất tỉnh trên giường hồi lâu.
Cuối cùng, đắp chăn bông cho đối phương rồi mới từ từ rời khỏi phòng.
...
Nhiều thứ đang dần dần thay đổi.
Một số không thể nhận thấy, một số ... không hiểu sao lại xảy ra, như một cơn rung động trong tâm hồn.
...
Ngày hôm sau.
Khi Phong Thiển mở mắt ra, mê mang chớp chớp mắt.
Đầu vẫn còn nhức.
Cô đưa tay lên xoa đầu, lại chợt phát hiện ra trong tay mình đang nắm chặt một chiếc đai lưng màu trắng.
Phong Thiển cảm thấy khó hiểu, từ trên giường chậm rãi đứng dậy.
Cúi đầu, ngơ ngác nhìn dây lưng trên tay.
Tối hôm qua...
Hình như cô đã uống hơi nhiều.
Chuyện gì xảy ra sau đó, cô hoàn toàn không nhớ được.
Còn có... Dây lưng này trên tay của cô là sao.
Chẳng lẽ là cô bắt nạt mảnh nhỏ rồi?
Không thể nào...
Phong Thiển còn đang ngẩn người thì có tiếng gõ cửa.
Cô định thần lại, dừng lại rồi nói: "Mời vào."
Ngoài cửa, thiếu niên mặc quan phục màu trắng từ từ đẩy cửa đi vào, đôi mắt đen nhanh nhẹ nhàng rơi trên người cô, ánh mắt dừng lại ở chiếc thắt lưng trong lòng bàn tay đối phương, sau đó bình tĩnh thu lại.
"Bệ hạ, đã tới giờ lên triều rồi." Hắn nhẹ nhàng nói.
Phong Thiển gật đầu, lúc này về cung trang điểm chắc cũng không kịp.
Phong Thiển nhìn xuống y phục của mình.
Quên nó, trước hết cứ chịu đựng một chút.
Phong Thiển nuốt nước miếng chậm rãi xuống giường.
Thừa tướng ở đối diện đã tắm rửa sạch sẽ, cũng đã ăn bữa sáng xong rồi.
Không gọi Nữ Vương dậy sớm, nể tình tối hôm qua đối phương uống hơi nhiều.
Tốt nhất nên cho cô nghỉ ngơi nhiều hơn.
"Vậy trẫm và Thừa tướng sẽ vào cung trước."
Cô nói.
Phong Thiển nhìn thoáng qua đĩa bánh ngọt trong tay đối phương, trực tiếp cầm lấy, lấy bừa một cái nhét một cái vào miệng.
Bước ra khỏi phòng khi đang ăn.
Khi đi ngang qua thiếu niên, bất ngờ bị đối phương kéo góc áo.
Động tác ăn bánh của Phong Thiển dừng lại, nhìn đối phương, nghi hoặc chớp mắt một cái.
Khuynh Dạ rũ mắt xuống, giọng nói vẫn lạnh lùng, chậm rãi nói: "Tóc của bệ hạ rối rồi."
"Ừm?"
Cô ngậm bánh ngọt, giọng nói có chút mơ hồ.
Chỉ thấy Thừa tướng ở trước mặt, từ từ bước đến bàn trang điểm, lấy một chiếc lược gỗ.
Nhẹ nhàng nói: "Bệ hạ, để vi thần chải tóc cho người."
Vừa nói xong, thiếu niên đặt một tay lên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng tháo trang sức và dây buộc tóc trên đầu cô xuống.
Sau khi để nó sang một bên, một tay hắn cầm tóc của cô, tay còn lại cầm một chiếc lược gỗ, chậm rãi chải từ đầu đến chân tóc cho cô.