Phong Thiển: "......"
Cô chớp mắt buông mái tóc bạch kim xinh đẹp của Vua Huyết tộc ra.
"Bệ hạ, có lẽ chúng ta sẽ phải trở về Huyết tộc trong một thời gian ngắn."
Phong Thiển nói.
"Hửm?"
Ánh mắt của Vua Huyết tộc lên vẻ khó hiểu.
Hắn lặng lẽ nhìn cô, khẽ "Ừm" một tiếng.
Nhưng...
"Thiển Thiển, tôi lại đói rồi."
Vua Huyết tộc nhẹ giọng nói với giọng điệu bình tĩnh và dịu dàng, trong mắt hắn lúc này là hình bóng của cô.
"Đói rồi à?" Phong Thiển dừng một chút, đưa cổ tay lên môi hắn, nói: "Hút máu của em đi."
Y Lạc cụp mắt xuống, từ từ nắm lấy cổ tay đối phương.
Vua Huyết tộc chậm rãi lướt qua, môi chạm vào mặt cô.
Khẽ nói nhỏ: "Chỉ có Phong Thiển mới có thể giúp ta ăn no."
Động tác trên tay không nhanh không chậm.
Phong Thiển ngẩn người.
Sau đó...
Người nào đó lại bị quấn lấy giàu vò lúc lâu.
...
Ngày hôm sau.
Nữ vương tuyên bố tạm thời rời đi, tể tướng tạm thời xử lý chính sự.
Quần thần không dám phản đối.
Sau đó, Phong Thiển cùng với Vua Huyết tộc một lần nữa leo lên du thuyển
Sau mấy ngày hành trình, cuối cùng cũng trở về Huyết tộc.
Huyết tộc vẫn tăm tối không có ánh mặt trời như cũ.
Vua Huyết tộc lặng lẽ trở về, sau đó lại lặng lẽ đưa cô trở về cung điện ở phía Bắc.
Trở lại Huyết tộc, Phong Thiển cảm thấy như đã qua một thế kỷ vậy.
"Vù sai Thiển Thiển đột nhiên muốn trở lại Huyết tộc?"
Vua Huyết tộc nhẹ nhàng hỏi.
Trong thế giới loài người, hắn đã học được rất nhiều điều.
Cũng phát hiện ra... Chất gây nghiện còn ngọt hơn máu.
Loại ngọt ngào này, có lẽ hắn sẽ... không bỏ được.
Y Lạc mím môi không kìm được mà cúi xuống nhẹ nhàng ôm lấy cô gái trước mặt.
Phong Thiển chớp mắt.
Quay trở lại Huyết tộc, chỉ để làm nhiệm vụ chi nhánh.
Nếu không hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh, cô sẽ không thể ở lại thế giới nhỏ với mảnh nhỏ mãi mãi được.
Nếu cô đi, không chỉ không đảm bảo được sự an toàn của mảnh nhỏ, mà cũng khiến mảnh nhỏ... buồn.
Nghĩ đến đây, Phong Thiển không khỏi hỏi.
"Bệ hạ, nếu một ngày em đột nhiên biến mất, ngài sẽ làm gì?"
Biến mất?
Vua Huyết tộc sững sờ, hắn ôm chặt cô hơn.
"Tôi sẽ tìm em."
Vua Huyết tộc nghiêm túc nói.
Dù trên trời hay dưới biển, dù là nhân gian hay địa ngục, hắn đều... đi tìm.
Nếu không tìm được, thì... vẫn sẽ kiên trì tìm tiếp.
Đôi mắt của hắn lướt qua một tia hoảng sợ, môi mím lại, giọng nói có chút đau khổ: "Thiển Thiển, em muốn... rời khỏi anh à?"
Cô đột nhiên hỏi như vậy khiến hắn hoảng hốt.
Phong Thiểng ôm mảnh nhỏ, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Không, em sẽ không rời đi."
Dù là phương diện nào đi nữa, cũng sẽ không rời đi.
Sẽ đồng hành cùng mảnh nhỏ đến cuối cuộc đời.
Chỉ là, thật không may, trên thế giới này, cô là một con người, mảnh nhỏ lại là Huyết tộc.
Tuổi thọ cũng khác nhau.
Huyết tộc có thể tồn tại mãi mãi, nhưng con người thì không thể.
Định mệnh đã ấn định sẽ không thể bên nhau mãi mãi.
Vua Huyết tộc cũng nghĩ đến chuyện biến một cô thành Huyết tộc.
Nhưng, hắn đã từ bỏ.
Phương pháp này rất đau đớn và có xác suất rất thấp.
Trong tiềm thức của Y Lạc không muốn cô phải chịu bất kỳ rủi ro nào.
Trong cuộc đời ngắn ngủi của con người, hắn sẽ đồng hành cùng cô.
Chờ đến cuối đời, hắn sẽ... tự kết liễu đời mình.
Cùng cô sống chết có nhau.
...
Sau khi trở về Huyết tộc, Phong Thiển tiếp tục cuộc sống làm cá mặn của mình.
Cái này dễ dàng hơn nhiều so với việc trở thành Nữ Vương ở thế giới loài người.
Tất nhiên, điều mệt mỏi duy nhất chắc chắn là công phu bám người của mảnh nhỏ nào đó.
Tuy nhiên, cô không bao giờ có thể từ chối được bộ dáng đáng yêu của mảnh nhỏ tủi thân nói mình đói.