Nhìn thấy mái tóc bạch kim của đối phương, Phong Thiển không khỏi đưa tay lên chạm vào một chút.
Vua Huyết tộc bị hành động của cô làm cho bừng tỉnh.
Đôi mắt đẹp khẽ chớp, sau đó giơ tay lên nắm lấy cổ tay cô.
"Thiển Thiển."
Vua Huyết tộc thử nhẹ nhàng nói chuyện với cô.
Trước đây, cô gái nhân loại kia gọi cô là Phong Thiển.
Đó là... tên của cô.
Tuy nhiên, Phong Thiển đã bị xưng hô đột ngột này làm cho sửng sốt, ánh mắt của cô nhìn chăm chú vào Huyết tộc bệ hạ ở trước mặt.
Nghi ngờ hỏi: "Điện hạ?"
Ánh mắt của Vua Huyết tộc có chút bối rối, hắn thì thào nói: "Bệ hạ là ai?"
Phong Thiển chớp mắt.
Ồ, hóa ra không phải là Điện hạ. Vừa rồi cô cho rằng chính mảnh nhỏ đã khôi phục lại ký ức của Điện hạ.
Thật sự đáng sợ...
Nếu linh hồn của Điện hạ thực sự ngưng tụ trong mảnh nhỏ, nhìn thấy cô ngủ cùng giường với mảnh nhỏ, không biết sẽ phản ứng thế nào.
Ừm.
Chắc là... sẽ ngạc nhiên lắm.
Nghĩ đến sau này Điện hạ sẽ có ký ức của mảnh nhỏ trong mỗi thế giới, Phong Thiển cảm thấy hơi hụt hẫng.
Cảm thấy gặp lại Điện hạ sẽ rất xấu hổ.
Nhưng hiện tại, vẫn phải dỗ dành mảnh nhỏ đáng yêu này trước, không cẩn thận để hắn hiểu nhầm thì sao.
Phong Thiển nhìn mảnh nhỏ, trong nháy mắt vô tội nói: "Bệ hạ nghe nhầm rồi, thần đang gọi bệ hạ đấy."
Vua Huyết tộc yên lặng nhìn cô, giống như đang kiểm tra xem lời nói của cô là thật hay giả.
"Ừm." Một lúc sau hắn nhẹ nhàng đáp lại.
"Vậy em......"
Vua Huyết tộc rũ mắt xuống, nhẹ nhàng kéo tay áo của cô, nhẹ giọng nói.
"Tôi có thể hôn em lần nữa không?"
Vua Huyết tộc thì thào nói, ánh mắt nhàn nhạt rơi vào trên tay áo của cô, đầu cúi xuống.
Phong Thiển khẽ chớp mắt.
"Được chứ."
Vì thế...
Vua Huyết tộc chậm rãi ngước mắt, yên lặng nhìn cô.
Phong Thiển nhẹ nhàng chạm vào môi của hắn rồi lùi lại.
Vua Huyết tộc chớp mắt, ánh mắt có chút khó hiểu.
Ngẩn người rồi sau đó nói: "Hôn mà tôi nói không phải như vậy..."
"Hả?"
Lần này đến lượt Phong Thiển mê mang.
Chỉ thấy Vua Huyết tộc cúi người lại gần, chạm vào môi cô.
Thì thầm: "Ý của tôi là hôn như vầy..."
Lời nói rơi xuống, Vua Huyết tộc bắt chước hành động lúc trước của cô, không chút khẩn trương, mang theo chút chậm rãi, nhẹ nhàng nếm trải vị ngọt của cô.
Phong Thiển trong nháy mắt hoang mang.
Không phải chứ...
Chẳng phải mảnh nhỏ rất ngây thơ sao? Không phải cái gì cũng không biết sao?
Làm sao có thể...
Lúc này, hệ thống đã lặn từ đột nhiên ngoi lên, yếu ớt nói: "Ký chủ, sau khi cô say rượu đã làm chuyện này với mảnh nhỏ."
Sau đó...
"Mảnh nhỏ liền học được."
Phong Thiển: "......"
Thật lâu sau, Vua Huyết tộc mới nhẹ nhàng lui về phía sau, vẻ mặt nghiêm túc: "Rất ngọt."
Phong Thiển chớp mắt, khụ một tiếng.
"Cái đó... Bệ hạ, loại chuyện này không thể làm thường xuyên được."
Phong Thiển nói một cách nghiêm túc.
Vua Huyết tộc cau mày, có một tia bối rối nhẹ nhàng xoet qua mắt hắn, hắn nhẹ giọng hỏi: "Tại sao?"
Phong Thiển dừng một chút, nghiêm túc nói: "Giống như... Bệ hạ không thể thường xuyên uống máu của em vậy."
Vua Huyết tộc còn có chút nghi hoặc, yên lặng nhìn chằm chằm cô hồi lâu, hắn khẽ gật đầu.
"Ừm, được."
Phong Thiển nhìn ánh mắt nghiêm túc của mảnh nhỏ, không nhịn được mà chạm mái tóc bạch kim của đối phương.
Đúng vậy. Mảnh nhỏ rất ngoan mà cũng rất dễ bị đánh lừa.
Vua Huyết tộc thầm nói trong lòng: Cô ấy vẫn rất thích tóc của hắn.
...
Du thuyền đi mấy ngày cuối cùng cũng cập bến Vương Thành.
Phong Thiển dắt tay mảnh nhỏ đi xuống du thuyền.
Vua Huyết tộc vẫn đội mũ cùng với áo choàng.