Editor: Nha Đam
Phong Thiển liếc cô ta một cái, không để ý đến đối phương.
Cô buông tay ra và quay lại nhìn Y Lạc.
"Ngài không sao chứ?"
Vua Huyết tộc cúi đầu nhìn cô rồi ngoan ngoãn lắc đầu.
"Vậy chúng ta đi thôi."
Phong Thiển cúi đầu, tay chậm rãi cầm lấy bàn tay lạnh lẽo Vua Huyết tộc.
Hừm.
Xem ra sau này phải luôn luôn ở cạnh mảnh nhỏ mới được.
Phong Linh bị xem nhẹ không khỏi cau mày, giễu cợt nói: "Thân là một huyết hầu của huyết tộc, chị lại còn câu kết với những người không rõ ràng. Chị gái à, chị thật sự rất lợi hại đấy."
Phong Thiển liếc nhìn cô ta, người nào không rõ cơ?
Cô chớp chớp mắt, nghiêm túc nói với Phong Linh: "Lần sau cô gặp lại tôi thì cô phải đổi lại cách nói chuyện đấy."
Phong Thiển khiến cho Phong Linh có cảm giác như lạc vào sương mù.
Cô lại kéo thiếu niên đi.
Khi Vua Huyết tộc bị kéo đi, trên tay hắn vẫn cầm lấy một ly rượu đỏ.
Phong Thiển mang Vua Huyết tộc trở lại phòng trên du thuyền.
Y Lạc chậm rãi duỗi tay đưa rượu đỏ cho Phong Thiển, "Nước trái cây mà em muốn đây."
Phong Thiển chớp mắt, nhận lấy "nước trái cây" từ tay mảnh nhỏ.
Mảnh nhỏ thật sự rất đáng yêu, lúc rời đi cũng không quên mang cho đồ uống cho cô.
Cô mỉm cười, "Cám ơn bệ hạ."
Tuy nhiên, Phong Thiển có chút bối rối nhìn "nước trái cây" được mảnh nhỏ đưa cho, màu sắc cảm thấy có chút không đúng.
Quên nó đi, không cần nghĩ tới nữa.
Phong Thiển đặt ly rượu lên môi nhấp một ngụm lớn.
Sau khi rượu đỏ chảy vào miệng, cô bị sặc, chớp mắt khi nhìn chằm chằm vào ly rượu.
Rượu vang đỏ?
Phong Thiển nhướng mắt nhìn mảnh nhỏ ở trước mặt.
Vua Huyết tộc ở đối diện giơ tay cởi mũ trùm đầu, nhìn cô rồi hỏi: "Không thích à?"
Phong Thiển: "......"
Cô nhìn xuống nửa ly rượu đỏ trong tay, đôi mắt đen nhánh có chút giật mình, cuối cùng cô vẫn uống hết phần còn lại.
Là đồ mảnh nhỏ đưa cho, không thể để thừa được.
Vua Huyết tộc nhìn cô uống sạch "nước trái cây", tâm trạng có vẻ vui mấp máy môi.
Ừm, cô thích là tốt rồi.
Phong Thiển cảm thấy hơi hối hận sau khi uống nó, rượu vang đỏ này có nồng dộ hơi cao, trong chốc lát Phong Thiển cảm thấy hơi choáng váng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn cũng được nhuộm một lớp ửng hồng mờ nhạt.
Đôi mắt đen nhánh như được phủ bởi một lớp sương mù, nhìn mọi thứ đều mơ hồ.
Phong Thiển lắc đầu,rồi nắm chặt tay.
Đầu vẫn còn choáng váng.
Cuối cùng, Phong Thiển bỏ cuộc, cơn chóng mặt... lại qua.
Cô gái đang say lặng lẽ nhìn Vua Huyết tộc ở dưới, hơi nghiêng đầu.
Giọng nói nhẹ nhàng: "Bệ hạ, em muốn ngủ."
Vua Huyết tộc chớp mắt, hỏi: "Bây giờ là ban ngày."
"Nhưng... em muốn ngủ."
Giọng nói nhẹ nhàng của cô bởi vì say rượu mà có chút nũng nịu.
Vua Huyết tộc sửng sốt, mím môi nhẹ gật đầu: "Được."
Cô gái trước mặt không nhúc nhích, đôi mắt đen mơ hồ nhìn Vua Huyết tộc.
Một lúc sau, cô lại hỏi: "Bệ hạ có đi cùng em không?"
Lời nói của cô khiến Vua Huyết tộc sững sờ trong giây lát, một tia kinh ngạc lướt qua đôi mắt màu tím của hắn.
Còn chưa kịp trả lời, cô đã vội vàng chạy tới, bàn tay nhỏ bé ôm lấy eo Vua Huyết tộc.
Đầu cọ cọ vào cánh tay của đối phương.
Sau đó, bàn tay nhỏ bé của cô giơ lên, cởi bỏ chiếc áo choàng màu trắng của Vua Huyết tộc.
Sau khi cởi xong, cô ném chiếc áo choàng lên ghế sô pha ở bên cạnh.
Và sau đó...
Lại mơ mơ màng màng ôm eo Vua Huyết tộc một lần nữa.
Y Lạc sững sờ, có chút cluống cuống.
Anh khẽ hỏi: "Em không định ngủ à?"
Cô gái đang vùi trong vòng tay của đối phương chậm rãi ngẩng đầu nói: "Em không muốn cử động chút nào, ngài ôm em được không?"