Giọng nói của vua huyết tộc thanh lãnh đạm mạc mang theo vài phần lạnh băng thấu xương.
Hoàng tử Á Luân sửng sốt, biết đối phương thật sự tức giận, hắn đành phải giảo biện nói: "Không có, bệ hạ, ngài hiểu lầm rồi."
Nghe vậy, hàn ý dưới đáy mắt Huyết tộc bệ hạ càng sâu.
Hắn nhàn nhạt nói: "Ta đã thấy hết rồi."
Cho dù là ngữ khí nhẹ nhàng cũng có thể khiến người ta cảm thấy ớn lạnh đến tận xương.
Hoàng tử Á Luân dừng lại, cứng đờ tại chỗ.
Trong lòng hắn còn ôm một tia may mắn, bệ hạ tức giận là do mình mơ ước huyết phó của ngài ấy, không có khả năng ngài ấy sẽ làm gì mình chỉ vì một cô gái Nhân loại. Nhưng mà, câu nói tiếp theo của bệ hạ lại khiến hoàng tử Á Luân mở to mắt.
"Tự mình đi chịu phạt đi."
Vua huyết tộc lạnh lùng nói, cuối cùng, lại bổ sung một câu: "Tội danh: Mạo phạm vua."
Trong mắt Hoàng tử Á Luân tràn ngập kinh ngạc
Động tâm tư với huyết phó của bệ hạ, quả thực là mạo phạm đến bệ hạ.
Nhưng mà, bệ hạ rõ ràng không hút máu nhân loại này, hiển nhiên là không thèm để ý.
Ở huyết tộc, chủ nhân đem huyết phó mà mình không thích cho người khác cũng là cũng là chuyện bình thường.
Cho dù có ngầm hút máu của huyết phó đã có chủ, sau khi bị phát hiện, cũng sẽ không vì thế mà xảy ra tranh chấp.
Chỉ là một huyết phó mà thôi, không cần thiết vì thế mà đắc tội cả tộc. Hơn nữa, huyết tộc có thể có huyết phó đều là người có máu mặt trong Huyết tộc.
Chính vì điều này, Hoàng tử Á Luân mới dám có ý đồ với Phong Thiển.
"Bệ hạ, cô ta chỉ là một huyết phó mà thôi, ngài làm như vậy sẽ khiến mọi người không phục......"
Hoàng tử Á Luân muốn cứu vãn, khiến đối phương thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.
Vua Huyết tộc lạnh nhạt nhìn về phía hắn, ngữ khí lãnh đạm: "Ta là chủ nhân của cô ấy, ngươi ngươi có ý đồ với cô ấy, đó chính là mạo phạm."
Nói rất rõ ràng, không có chỗ cho thương lượng.
Hoàng tử Á luân khẽ cắn môi, mặt xám xịt đi ra ngoài.
Mạo phạm Vua huyết tộc, nặng thì đuổi đi, nhẹ thì tước quyền lực, trở thành huyết tộc bình thường, vĩnh viễn không có được tư cách được lựa chọn huyết phó.
Hình phạt này do trưởng lão của Huyết tộc lập ra vì sự kính trọng với ngài ấy khi ủng hộ ngài ấy lên làm Vua.
Hoàng tử Á Luân cũng không ngờ rằng có một ngày tội danh này lại rơi vào đầu mình.
Sau khi Hoàng tử Á Luân đi, nơi này chỉ còn dư lại Phong Thiển và Vua huyết tộc.
Đám huyết tộc ở gần đó, ngay từ khi nhìn thấy Bệ hạ xuất hiện, liền không dám đến gần chỉ có thể bàn tán sôi nổi.
Cũng phớt lờ mùi máu thơm ngọt vẫn còn vương lại trong không khí.
Tay của Vua huyết tộc vẫn đặt ở hông của cô, ôm một lát hắn mới chậm rãi buông ra.
Y Lạc rũ mắt.
Đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào bàn tay nhỏ trắng nõn của cô.
Vết thương trên đầu ngón tay vẫn còn hơi sâu, trên da còn vương một giọt máu
Chỉ là, khoảng cách gần như vậy khiến hương thơm của máu càng ngày càng nồng đậm.
Đôi mắt màu tím của Vua huyết tộc hơi giật mình, đáy mắt xuất hiện chút mê mang.
Mùi thơm của máu người.
Hắn là huyết tộc, không có khả năng đối với máu không có phản ứng. Cho dù chưa bao giờ nếm thử sẽ không nghiện máu như các huyết tộc khác.
Mà mùi máu ngọt ngào như vậy giống như đang mang theo một loại ma lực mê hoặc.
Phong Thiển thấy đối phương đang ngây ngốc nhìn chằm chằm ngón tay của mình.
Cô nghi hoặc chớp chớp mắt, nghĩ đến phản ứng của huyết tộc với máu của cô, Phong Thiển hỏi: "Bệ hạ có muốn...... nếm thử một chút không?"
Vừa dứt lời, cô đã đưa ngón tay của mình tới trước mặt Vua huyết tộc.
Trên ngón tay còn đọng lại vài giọt máu màu đỏ tươi hấp dẫn.
Cùng với...... Một mùi hương cực kỳ ngọt ngào.
Tất cả những thứ này khiến cho đôi mắt màu tím nhạt của Vua Huyết tộc hiên tên vẻ mê mang.