Đêm tối.
Trăng tròn giữa trời cao.
Một đêm yên tĩnh mang theo nhiệt độ cót chút lạnh.
Hương thơm của hoa hồng tràn ngập trong không khí.
Thỉnh thoảng, có một vài con dơi vỗ vánh bay lượn trên không.
Ở một nơi xa.
Tòa lâu đài cổ kính ẩn hiện trong sương, như ẩn như hiện.
Âm trầm cổ kính.
Mang theo sắc thái chết chóc.
Khi Phong Thiển vừa đến thế giới này, đây là những gì mà cô nhìn thấy được.
Tay có chút đau.
Cô gái nhìn xuống.
Đeo một đôi còng bạc lạnh lẽo đang đeo trên cổ tay trắng trẻo của cô.
Phản chiếu một chút ánh trăng mờ ảo.
Có chút lạnh.
Phong Thiển không khỏi sững sờ, và nhìn xung quanh.
Bây giờ cô đang ở trong một nhóm các cô gái phương Tây.
Tất cả mọi người, bao gồm cả cô, đang mặc một chiếc váy voan mỏng có thắt lưg.
Bờ vai lộ ra nên hơi lạnh.
Mọi người đều xếp hàng một cách trật tự.
Phong Thiển nhìn xung quanh, có khoảng mấy chục người.
Các cô gái đều cúi đầu.
Đi theo con đường của của mình một cách ngoan ngoãn.
Trong không khí chỉ có tiếng bước chân rất nhẹ, ngoài cái này ra thì đều yên tĩnh tĩnh giống như chết chóc.
Bây giờ, cô không biết hình cảnh này là sao, Phong Thiển không nhận tiếp thu ký ức.
Chỉ theo đội ngũ đi về phía trước.
Tuy nhiên, còng trên cổ tay thực sự rất nặng.
Da của nguyên chủ vừa trắng vừa mềm mại.
Lúc này trên cổ tay của cô ấy đã xuất hiện một mảnh màu đỏ.
Phong Thiển cúi đầu, cũng mặc kệ nó.
Đội ngũ vẫn đi về phía trước.
Đang dần tiến gần hơn về lâu đài phía xa kia.
Hai bên đường, màn sương mờ màu tím lơ lửng thành lớp sát mặt đất.
Đồng thời cũng có hoa hồng nở khắp nơi.
Không khí tràn ngập hương hoa hồng nồng nàn.
Đã được một thời gian dài.
Cuối cùng đã đến gần lâu đài.
Phong Thiển đứng ở giữa hàng, không thể nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.
Chỉ cần nghe một tiếng...
Kẽo kẹt.
Cánh cửa lâu đài từ từ được mở ra.
Đội ngũ cũng bắt đầu di chuyển.
Sau khi mọi người vào lâu đài, cánh cổng cũng được đóng chặt.
Các cô gái cúi đầu và đứng yên.
Được sắp xếp thành một hàng.
Phong Thiển liếc nhìn đám người hai bên, chớp chớp mắt, cúi đầu ngoan ngoãn nhìn sàn nhà sạch đẹp trên mặt đất.
Sau một lúc.
Có tiếng bước chân truyền đến.
Tiếp theo là hương hoa hồng thoang thoảng.
Phong Thiển nhẹ nhàng khịt mũi.
Có chút bối rối xoẹt qua mắt cô.
Dường như ngay từ khi đặt chân đến thế giới này đã bị vây quanh bởi loại hương hoa hồng này.
Đúng như Phong Thiển đang nghĩ, những người ở đó nói, "Trước tiên hãy sắp xếp phòng cho những người hiến tế máu."
Có người đáp lại: "Vâng, thưa đại nhân."
Người được gọi là đại nhân, nhẹ nhàng ừ một tiếng, không nhanh không chậm rời đi.
Phong Thiển ngước mắt lên và liếc nhìn một cách cẩn thận.
Chỉ thấy bóng dáng.
Là một người đàn ông.
Đối phương có mái tóc bạch kim, bước đi thanh nhã.
Phong Thiển nhìn thoáng qua rồi cúi đầu xuống.
Giọng người phía trước lạnh nhạt: "Mấy người đều đi theo đi."
Vì thế...
Đội ngũ tiếp tục tiến về phía trước.
Tổng cộng có 31 người.
Hai người ở chung phòng, một người ở một mình.
Vì Phong Thiển là người duy nhất có mái tóc đen và đôi mắt đen trong số 31 người này nên tất nhiên cô được xếp một phòng riêng.
Một người phụ nữ xinh đẹp dẫn Phong Thiển vào phòng.
Phòng không lớn cũng không nhỏ, nhưng cũng được trang trí rất đẹp.
Người phụ nữ nói với Phong Thiển các quy tắc.
Rất nhiều.
Tuy nhiên, điểm quan trọng nhất đó là —— đừng cố trốn thoát và đừng đến gần Điện phía Bắc.
Phong Thiển vẫn đang trong tình trạng không rõ tình cảnh bên ngoài, nhưng cô chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Người phụ nữ nhìn Phong Thiển một cái, rồi tháo xiềng xích trên tay ra.
Cảnh báo: "Khi cô đến được huyết tộc, đừng cố trốn thoát. Cái giá phải trả của việc trốn thoát không phải là thứ cô có thể chịu được."
Giọng người phụ nữ rất lạnh lùng.