Về sau.
Anh biết toàn bộ câu chuyện.
Nói một cách chính xác, cái chết của mẹ Ngôn không thể đổ lỗi cho cha Ngôn.
Chỉ là...
Ông để bà ấy một mình trong bệnh viện mà bản thân lại đi tranh cử tổng thống.
Đây chính là điểm chết trong trái tim của Ngôn Sanh.
Cũng là lý do thực sự khiến anh lạnh nhạt với cha Ngôn.
Mười mấy năm.
Ngôn Sanh cũng đã quen với sự lạnh nhạt nên anh theo thói quen rời khỏi nhà họ Ngôn.
Có lẽ, trong mắt Ngôn Sanh, điều đúng đắn nhất mà cha Ngôn từng làm là giúp anh làm quen Thiển Thiển.
Thiển Thiển của anh.
Anh sẽ dùng mạng sống của mình để bảo vệ cô.
Còn những người khác không quan trọng.
"A Sanh, con... Vẫn không buông bỏ được sao? Vẫn còn hận cha à?"
Ngôn Sanh nhàn nhạt nói: "Tôi chỉ không thể hiểu được tại sao ngay từ đầu ông lại để mẹ tôi một mình trong bệnh viện."
Vị trí Tổng thống có thực sự quan trọng như vậy sao?
Trớ trêu hơn, cha Ngôn lại thua cuộc trong cuộc bầu cử.
Vì vậy, Ngôn Sanh lựa chọn làm tổng thống, cũng một phần do cha Ngôn.
Cha Ngôn im lặng.
Lúc trước, ông quả thực rất ích kỷ.
Bây giờ, ông cũng đã hối hận.
Vì không thể gặp vợ lần cuối.
Vì vậy, bao nhiêu năm nay, ông vẫn luôn sống trong sự áy náy.
Chỉ muốn bù đắp nó bằng cách chăm sóc Ngôn Sanh thật tốt.
Ngay cả khi trong lòng đứa nhỏ này hận ông.
Ngôn Sanh nhìn cha Ngôn.
Thức dậy.
Hạ mắt xuống, thản nhiên nói: "Cho nên... đó chính là chỗ khác biệt giữa tôi và ông."
Nói xong, Ngôn Sanh mở cửa thư phòng, chậm rãi đi ra ngoài.
Cha Ngôn sững sờ đứng tạo chỗ.
Nước mắt rơi xuống.
Đúng vậy.
Ông khác với Ngôn Sanh.
Ông ích kỷ, không đặt vợ mình ở vị trí quan trọng nhất.
Còn trong trái tim của Ngôn Sanh, anh có thể từ bỏ mọi thứ vì cô gái đó.
Cha Ngôn cũng hiểu được.
Điều khác nhau giữa họ.
Cũng là điều mà ông ân hận nhất.
Ngôn Sanh đi ra ngoài, khi nhìn thấy cô đang ngồi trên sô pha xem TV, chuyện khó chịu trước đấy, tất cả đều bị xóa sạch.
Anh đi xuống cầu thang và ngồi bên cạnh Phong Thiển.
Ôm cô vào trong lòng.
"Thiển Thiển, anh không muốn đợi thêm nữa."
Ngôn Sanh dựa vào cô thì thầm.
"Hả? Tại sao không muốn đợi?"
Phong Thiển mê mang chớp chớp mắt.
Người nọ kê cằm lên vai cô.
Cô nhìn về phía Ngôn Sanh.
Ngài Tổng thống ôm chầm lấy cô.
Giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Anh không muốn đợi nữa. Anh muốn kết hôn với em."
Phong Thiển sửng sốt.
Cô chậm rãi nói: "Nhưng mà... Em còn còn phải học cao học, chưa tốt nghiệp."
Ban đầu, Phong Dực và Ngôn Sanh đã thoả thuận rằng 1 năm sau đính hôn và sau khi tốt nghiệp thì kết hôn.
Đúng lúc, một năm sau, là cô tốt nghiệp.
Tuy nhiên, Phong Dực lại xin cho Phong Thiển làm nghiên cứu sinh.
Nói: "Tốt nghiệp, là tốt nghiệp cao học."
Sau đó, Phong Thiển đã đi thi.
Được nhận vào học cao học với thành tích đứng thứ nhất cả nước.
Và trở thành đối tượng đào tạo trọng điểm của trường.
Giáo viên hướng dẫn mang Phong Thiển đi nghiên cứu và viết báo cáo nghiên cứu.
Vì vậy, trong thời gian đó Phong Thiển đã rất bận rộn.
Không có thời gian bên cạnh ngài Tổng thống.
Vì vậy... Có người rất u oán.
Chờ cho đến khi buổi tối hôm ấy cô gái nhỏ về nhà.
Lại là các kiểu bám, dính, ôm, hôn.
Còn chuyện kết hôn thì phải đợi tốt nghiệp nghiên cứu sinh.
Ngôn Sanh... Không muốn đợi thêm nữa.
Anh nói nhỏ: "Thiển Thiển thật thông minh, có thể tốt nghiệp sớm được."
Phong Thiển chớp mắt.
Ngài Tổng thống nói tiếp: "Anh cũng sẽ giúp em."
Vì thế...
Mỗi đêm, ngài Tổng thống luôn dành ra hai tiếng đồng hồ để giúp cô gái nhỏ vượt qua những vấn đề khó khăn của đề tài nghiên cứu.
Sau đó bên cạnh cô và nhìn cô vùi đầu vào viết bài nghiên cứu.
Trong thời gian này, ngài Tổng thống vẫn cực kỳ hưởng thụ.
Bởi vì, ngoài việc học, còn có thể tranh thủ chiếm tiện nghi của cô gái nhỏ.
Cô gái nhỏ lại rất nghiêm túc.
Cũng mặc kệ anh.
Suy nghĩ bên trong của Phong Thiển chính là: Mệt lắm rồi...
Mảnh nhỏ anh ấy...
Thôi quên đi, lười quản quá.