Hạ Dương chỉ tò mờ nên mới hỏi thôi.
Người con gái trước mặt anh, anh có ấn tượng tốt về cô.
Là một cô gái ngoan ngoãn xinh đẹp.
Mặc dù mời cô làm bạn nhảy bị từ chối.
Nhưng anh cũng đã đoán trước được.
Lúc trước khi mình đưa cô ấy đến cổng phía bắc, cô luôn giữ khoảng cách ba bước với mình.
Phong Thiển quay lại khi nghe thấy giọng nói của đối phương.
Cô nhìn đối phương nói: "Anh em".
Cuối cùng lại nói thêm một câu: "Anh nuôi."
Nói cách khác, bọn họ không có quan hệ huyết thống.
Hạ Dương có chút kinh ngạc.
Không ngờ những người như ngài Tổng thống lại có thể nhận một người nào đó làm em gái.
Hơn nữa, từ ngày hôm đó anh phát hiện ra, Ngài Tổng thống cực kỳ quan tâm và chăm sóc cho cô.
Còn có... Địch ý không thể hiểu được của đối phương với anh nữa.
Ban đầu, anh cho rằng đó chỉ là ảo giác.
Bây giờ ngẫm lại, có lẽ vì ngài Tổng thống cũng có khả năng mắc bệnh "yêu thương em gái quá mức", không muốn em gái mình gần gũi với nam sinh khác, không tránh khỏi có ấn tượng không tốt về người đó.
< từ gốc là 'muội khống' nhưng tớ không thích từ này nên đổi lại>
"Hóa ra là như vậy."
Hạ Dương mỉm cười.
Tiết này là môn đường thủy.
Các học sinh trong lớp đều thờ ơ lắng nghe, mỗi người đều làm việc riêng của mình.
Phong Thiển nhìn chằm chằm vào giáo viên trên bục giảng, trên mặt không có biểu cảm gì.
Điện thoại đột nhiên rung lên.
Cô nhìn xung quanh rồi sau đó cúi đầu lấy điện thoại ra.
Là một tin nhắn.
Thiển Thiển, buổi trưa đến cổng phía bắc nhé.
Người gửi là Anh trai.
Phong Thiển nhìn nhìn rồi bắt đầu gõ một chữ.
Vâng.
Trong Phủ Tổng thống.
Ngài Tổng thống đang dựa vào chiếc ghế da màu đen, không khỏi khẽ cong môi khi nhìn thấy trả lời của cô.
Sau đó lướt danh bạ rồi gọi điện thoại.
Sau khi tan học, Phong Thiển thu dọn sách vở và chuẩn bị đến phòng học tiếp theo.
Hạ Dương cũng đi theo.
"Bạn học Phong, tiết sau cậu học ở phòng nào?"
Anh hỏi một cách lịch sự.
Phong Thiểng liếc nhìn anh rồi nói, "Tòa nhà Ôn Viễn S-201."
Hạ Dương gật đầu.
"Tớ cũng ở tòa nhà Ôn Viễn, nhưng học phòng khác."
Anh nghiêng mắt nhìn cô, nhẹ giọng nói: "Chúng ta đi cùng nhé."
Phong Thiển chớp mắt.
Nhìn chằm chằm Hạ Dương, nghiêm túc nói: "Cái này mình có thể tìm được."
Hạ Dương: "?"
Thiếu niên đứng tại chỗ, nhất thời không hiểu ý cô nói là gì.
Phong Thiển tiếp tục đi về phía trước.
Hệ thống vẫn hiểu rõ ký chủ nhà nó.
Lần trước đồng ý để đối phương đưa đến cổng phía bắc là bởi vì không tìm được đường.
Coi đối phương như một thiết bị định vị.
Lần này, ký chủ đã biết đường.
Vì vậy, không cần thiết phải đi cùng nhau.
Hệ thống cũng đã phát hiện ra rằng ký chủ nhà mình đối xử với những người đàn ông không phải là mảnh nhỏ luôn lạnh nhạt và giữ một khoảng cách nhất định.
Có đôi khi cũng lạnh nhạt đến mức không phù hợp với tính khí ngoan ngoãn của ký chủ.
Hạ Dương ở phía sau nhìn cô dần dần đi ra xa.
Anh không đuổi kịp.
Đứng tại chỗ một lúc lâu, sau đó đi về phía tòa nhà Ôn Viễn.
Mặc dù, cũng không rõ cô vừa nói gì.
Tuy nhiên, anh cũng hiểu được đôi chút.
Cô gái này, anh không thể bước vào trái tim của cô được.
...
Sau khi tan học.
Cô đi về phía cổng bắc.
Xa xa, đã thấy một chiếc xe sang trọng đang đậu ở đó.
Phong Thiển bước tới.
Cửa kính ô tô kéo xuống.
Một người đàn ông mặc vest mở cửa bước xuống xe.
Anh kính cẩn bước đến bên và mở cửa cho cô.
Phong Thiển sửng sốt, nhìn vào bên trong, mảnh nhỏ không có ở đó.
Phong Thiển có chút nghi ngờ, không di chuyển.
Người đàn ông nhanh chóng giải thích: "Tiểu thư, ngài Tổng thống nhờ tôi đến đón ngài".
"Chúng ta sẽ đi đâu?"
Phong Thiển hỏi.
Người đàn ông trả lời: "Phủ Tổng thống."
Phong Thiển ngừng lại một chút, rồi nhấc chân bước lên xe.