Cô ngồi dậy, mái tóc đen có chút rối buỗng xõa sau lưng.
Từ từ cúi xuống, môi đặt lên sườn mặt của đối phương.
Bẹp một cái.
Rồi rút lui.
Sau đó...
Đối diện với ánh mắt thâm thúy của đối phương, cô lại bẹp một cái nữa.
Ngôn Sanh cong môi, tâm trạng vui vẻ xoa đầu cô.
Giọng nói dịu dàng dễ nghe: "Thiển Thiển thật ngoan."
Ngài Tổng thống chậm rãi bước đến tủ quần áo, mở cánh cửa bên phải ra.
Để lộ ra một dãy quần áo đẹp bên trong.
Anh quay lại và nhìn cô gái trên giường.
"Thiển Thiển, quần áo ở trong đây đều là của em."
Dừng một chút rồi nói: "Rửa mặt xong thì thay quần áo xong, sau xuống lầu ăn sáng nhé."
Phong Thiển gật đầu.
Có chút nghi ngờ.
Sao ở chỗ của mảnh nhỏ lại có nhiều quần áo của con gái như vậy?
Ngài Tổng thống dặn dò xong thì ra khỏi phòng.
Ngay từ lần đầu tiên nhì thấy cô gái nhỏ.
Ngài Tổng thống đã cử người thiết kế quần áo cho cô rồi.
Xem như tặng quà cho em gái.
Trong phòng.
Phong Thiển đứng trước tủ quần áo.
Lặng lẽ nhìn quần áo bên trong.
Cái nào cũng đẹp.
Phong Thiển chọn một chiếc váy màu trắng.
Mặc vào người, kích cỡ rất vừa vặn.
Giống như thiết kế riêng cho cô vậy.
Phong cách cũng rất phù hợp với khí chất của cô.
Phong Thiển nhìn vào gương, sau đó cầm lấy cốc đựng bàn chải đánh răng do Ngôn Sanh chuẩn bị trước, chậm rãi đánh răng.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Phong Thiển đi xuống lầu.
Ngôn Sanh đã chuẩn bị xong mọ thứ.
Ngài Tổng thống nhìn lên và thoáng thấy cô đang bước xuống cầu thang ở đằng kia.
Cô gái nhỏ để mặt mộc nhưng khuôn mặt vẫn trắng trẻo mọn màng.
Môi hồng, răng trắng, đôi mắt long lanh xinh đẹp.
Không cần trang điểm mà vẫn giống như một nàng tiên nhỏ.
Ánh mắt của ngài Tổng thống khẽ lóe lên.
Một cảm giác kỳ lạ lướt qua trái tim anh.
Đêm qua, anh rất tỉnh táo.
Cố ý giả vờ ngủ.
Cố ý chạm qua khóe môi của cô.
Cố ý ôm chặt lấy cô.
Tất cả đều là... Cố ý.
Tại sao lại cố ý? Bản thân Ngôn Sanh cũng không hiểu được.
Giống như, chỉ muốn như vậy thôi.
Mọi thứ đều theo bản năng của nội tâm.
Muốn làm... cho nên làm thôi.
Thực sự là ngoài ý muốn.
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn không chống cự.
Cẩn thận kéo chăn và đắp lại.
Ngôn Sanh không thể ngủ được nữa.
Cho đến khi tiếng thở đều đều của cô vang lên bên tai.
Anh biết cô đã ngủ.
Phòng khách tối om.
Ánh sáng trên màn hình TV mờ nhạt kéo ra bóng đen dài ở đối diện ghế sô pha.
Trên tường có ánh sáng lập lòe.
Ngài Tổng thống nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào đôi môi của cô.
Anh hơi cúi xuống.
Lúc sắp đến gần, Ngôn Sanh liền dừng động tác, duy trì tư thế nửa người như vậy.
Ánh sáng ở đáy mắt càng lúc càng thâm thúy.
Một lúc sau.
Ngôn Sanh dừng lại, từ từ trở về tư thế ban đầu.
Lý trí nói với anh rằng không thể được.
Lúc trước vì sao anh lại nhận cô làm em gái?
Ngài Tổng thống khẽ rũ mi xuống.
Không biết từ bao giờ, thái độ đối với "Em gái" dần thay đổi.
Vì vậy, mà... không thể cưỡng lại việc muốn lại gần cô.
Muốn gần đối phương thêm một chút nữa.
Đây là một ý tưởng nguy hiểm.
Ngôn Sanh nheo mắt.
Lặng lẽ nhìn cô một lúc, Ngài Tổng thống nhẹ nhàng đứng dậy và bế cô lên.
Khi cô đang chìm vào giấc ngủ, sẽ ngủ rất sâu và không dễ thức giấc.
Ngài Tổng thống đưa cô về phòng, rồi nhẹ nhàng đặt lên giường.
Cô gái nhỏ thật mềm mại.
Ngôn Sanh đắp chăn cho cô, và nhìn xuống một lúc.
Đặt một nụ hôn khác lên trán của cô.
"Ngủ ngon nhé... Thiển Thiển."
Giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng, lan trong không khí như những gợn sóng.
Trầm ấm mà quyến rũ.
Ngài Tổng thống nhẹ nhàng bước đi.
Bây giờ, không nên vội vàng.
Thiển Thiển ngoan.
Tương lai còn rất dài.