Không ai đáp lại.
Cửa không khóa.
Thiếu niên xoay nhẹ nắm cửa, đẩy cửa bước vào.
Ngôn Sanh bước rất nhẹ và chậm rãi đến giường.
Cô ngủ rất sâu.
Sắc mặt khi ngủ cũng rất tốt.
Chỉ để lộ một khuôn mặt xinh xắn.
Ngôn Sanh dừng lại và ngồi xuống bên giường.
Đôi mắt hổ phách nhìn cô gái đang chìm vào giấc ngủ yên lành.
Giống như đang tự hỏi cái gì đó.
Sau một lúc.
Ngôn Sanh cúi xuống, tay chống sang hai bên của cô.
Anh cụp mắt xuống.
Đôi mắt màu hổ phách dần trở nên sâu thẳm.
Cuối cùng.
Nhẹ nhàng cúi cuống, và đặt một nụ hôn lên trán cô.
"Buổi sáng tốt lành."
Em gái......
Phong Thiển dường như cảm nhận được gió, mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Lúc này, Ngôn Sanh vẫn giữ hành động chống tay sang hai bên của cô.
Phong Thiển mở mắt.
Đối diện với đôi mắt màu hổ phách của đối phương.
Hả?
Sao mảnh nhỏ lại ở đây.
Phong Thiển: "Anh trai."
Cô ngoan ngoãn gọi một tiếng.
Ngài Tổng thống, người đang chống tay, đột nhiên cười khúc khích.
Giọng nói dễ nghe mà mát lạnh: "Thiển Thiển, hôn chào buổi sáng cùng với hôn tạm biệt hôn, em chọn một cái đi."
Rõ ràng là lời nói ngả ngớn.
Nhưng, trước ánh mắt bình tĩnh của đối phương.
Không khiến người ta cảm thấy ngả ngớn chút nào.
Phong Thiển chớp chớp mắt.
"Vừa rồi......"
Mảnh nhỏ dường như đã hôn lên trán cô...
Giống như biết nội tâm của cô, Ngôn Sanh chậm rãi nói: "Vừa rồi là nụ hôn chào buổi sáng của anh với Thiển Thiển."
Cho nên......
"Không phải là của Thiển Thiển với anh."
Phong Thiển nhìn chằm chằm mảnh nhỏ.
Lại chớp mắt.
Phong Thiển nhìn chằm chằm vào đối phương một lúc, sau đó chậm rãi nói: "Anh trai, buổi sáng tốt lành."
Và sau đó...
Cô đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình lên ôm lấy cổ đối phương.
Dùng lực một chút.
Ngẩng đầu và hôn lên má đối phương.
Sau khi buông ra.
Bởi vì bất cẩn, môi chạm qua khóe môi của ngài Tổng thống.
Ngôn Sanh cứng đờ.
Một tia sáng kỳ lạ xẹt qua đôi mắt màu hổ phách của anh.
Anh nheo mắt.
Đưa tay lên chạm vào đầu cô.
"Chào buổi sáng, Thiển Thiển."
Nói xong, ngài Tổng thống liền từ từ đứng dậy.
Sau khi đứng dậy, Ngôn Sanh nhìn xuống cô gái trên giường.
Giọng điệu rất nhẹ nhàng: "Thiển Thiển có thói quen ngủ sớm dậy sớm là tốt."
Đứa nhỏ vẫn còn đang lớn.
Ngủ muộn dậy muộn đều không tốt. (Đang nói mị đấy à T^T)
Ngôn Sanh dường như có thói quen đối xử với cô như một đứa trẻ con.
Giọng điệu khi nói và hành động rất chu đáo.
Giống như một người lớn chăm sóc trẻ con nhà họ.
Chính vì vậy, trong lòng Phong Thiển tin rằng mảnh nhỏ trên thế giới này chỉ có thể là anh trai mình.
Điều này cũng khiến Phong Thiển càng thêm đau đầu vì nhiệm vụ chi nhánh.
Cô nhìn người trước mặt, ngoan ngoãn đáp "Vâng."
Ngôn Sanh nhẹ nhàng cong khóe môi.
"Ừm, vậy anh đi đây nhé."
Ngôn Sanh nói vậy, nhưng mắt anh vẫn nhìn cô.
Phong Thiển chớp mắt.
"Vâng, tạm biệt anh."
Ngôn Sanh cụp mắt xuống.
Thực sự là một đứa trẻ ngoan ngoãn.
Em gái dễ thương.
Ngôn Sanh xoay người rời đi.
Khi bước ra khỏi phòng, lại nhìn cô một lần nữa.
"Tạm biệt, Thiển Thiển."
Ngôn Sanh đóng cửa phòng cho cô, sau đó mới đi xuống lầu.
Quản gia cùng cha Phong và mẹ Phong tiễn Ngôn Sanh.
Cho đến khi xe của đối phương lái đi một đoạn xa nhà cũ của Phong gia mới trở về.
Trong xe.
Ngài Tổng thống dựa vào cửa xe, ánh mắt thản nhiên rơi qua ô cửa kính trên gương chiếu hậu phía trước.
Phát ngốc.
Sau đó, anh bất giác giơ tay lên.
Đầu ngón tay có chút mát lạnh khẽ chạm vào khóe môi.
Khoảnh khắc xoẹt qua khóe môi lúc đó...
Thực kỳ diệu.
Lại nghĩ đến cô gái ngọt ngào ấy.
Thật là... vừa ngoan ngoãn vừa mềm mại.
Ngôn Sanh mím môi.
Sau một lúc. Ngài Tổng thống lại lấy điện thoại di động ra và chăm chú nhìn hành trình sắp tới một lúc.