Editor: Nha Đam
Cô đột nhiên đứng dậy tiến lại gần, cụp mắt xuống, ánh mắt rơi vào bàn tay giấu trong tay áo của chàng trai.
Phong Thiển bước tới.
Nam Khanh hơi sửng sốt, theo bản năng lùi xuống.
Loảng xoảng một tiếng.
Chiếc ghế rơi xuống đất.
Thiếu niên cảnh giác nhìn Phong Thiển.
Phong Thiển không ngờ rằng phản ứng của đối phương lại lớn như vậy, nhất thời cô có chút giật mình.
Cô thu tay lại.
Phong Thiển mím môi, giang rộng lòng bàn tay
Trong bàn tay trắng nõn của cô có cầm một một chiếc chuông bạc dây tơ hồng.
Phong Thiển chậm rãi nói: "Đây là một món quà dành cho ngươi. Sau này dù có đi đâu, nếu không tìm thấy ta, hãy rung chuông ba lần, ta có thể tìm được ngươi."
Đây là bảo vật của nguyên chủ.
Chuông gọi hồn..
Mảnh nhỏ của thế giới này đúng là một đứa nhỏ đáng thương.
Đưa cái này cho hắn.
Vạn nhất gặp nguy hiểm, cô lại không ở bên cạnh hắn, cũng có thể tìm thấy hắn.
Nam Khanh cũng có chút giật mình, hắn lặng lẽ nhìn xuống sợi tơ hồng trong lòng bàn tay của cô.
Hắn mím môi im lặng.
Một lúc sau.
Thiếu niên nhẹ nhàng nói ra hai chữ: "Cảm ơn."
Phong Thiển chớp mắt.
"Ta có thể buộc nó cho ngươi được không?"
Nam Khanh do dự một hồi, cuối cùng vẫn là gật đầu.
Thiếu niên cụp mắt xuống.
Ánh nắng rơi trên hàng mi dài của thiếu niên vẽ nên một hình bóng mờ ảo.
Hắn bước tới và giơ tay lên.
Tay áo màu xám tuột xuống, lộ ra xương cổ tay trắng nõn xinh đẹp.
Tay của thiếu niên thật trắng, khớp xương rõ ràng.
Rất đẹp.
Phong Thiển nhìn nhìn, từ từ đến gần, nhẹ nhàng buộc sợi dây tơ hồng.
Đầu ngón tay vô tình chạm vào cổ tay thiếu niên.
Nam Khanh không khỏi cứng đờ.
Không lên tiếng.
Thiếu niên chớp chớp hàng mi dài và nhìn xuống sợi dây tơ hồng trên cổ tay mình.
Đáy mắt có chút sững sờ.
Sau khi buộc xong.
Thiếu niên nhẹ nhàng hạ cổ tay xuống, làm một động tác nhỏ, chiếc chông tạo ra một âm thanh thanh thúy.
Rât dễ nghe.
Nam Khanh im lặng nhìn xuống.
Chỉ cần lắc nó ba lần, thì có thể... Tìm thấy mình sao.
Phong Thiển nhìn thiếu niên trước mặt.
Thế giới này.
Cô mười sáu tuổi, mảnh nhỏ mười tuổi.
Vốn tưởng rằng, có lẽ là thay đổi phong thủy, đổi thành cô nuôi mảnh nhỏ.
Ai.
Mảnh nhỏ quái gở như vậy.
Cũng không giống như một đứa trẻ.
Nghĩ đến thế giới vừa rồi, mảnh nhỏ mặt không chút thay đổi giúp cô đi tắm.
Phong Thiển luôn muốn tìm cơ hội quay trở lại.
Đáng tiếc.
Mảnh nhỏ ở thế giới này đã 10 tuổi.
Bây giờ còn phòng bị với cô như vậy.
Có vẻ như... không làm gì được.
Phong Thiển đột nhiên nghĩ đến.
Thế giới này có một loại khế ước.
Một khi sư phụ-đệ tử ký khế ước, đó là một thông báo về mối quan hệ giữa sư phụ-đệ tử cho khắp thiên hạ.
Và loại khế ước này chỉ được sử dụng một lần trong đời.
Sau khi đã ký kết, không thể nhận thêm đồ đệ được nữa.
Trừ khi... Phá hủy khế ước.
Phong Thiển ngước mắt lên nhìn thiếu niên, giơ tay lên.
Linh lực tạo thành một khế ước.
Cô nghĩ đến đây, tâm tình khẽ động.
Khế ước màu đỏ đáp xuống cổ tay của hai người họ.
Màu đỏ mờ dần.
Một ấn ký màu đỏ xuất hiện trên làn da trắng.
Nho nhỏ.
Giống như một bông hoa.
Nam Khanh nhìn xuống dấu vết trên cổ tay với vẻ mặt nghi ngờ.
"Cái này là cái gì?"
Thiếu niên khẽ hỏi.
Phong Thiển chậm rãi giơ tay lên, lộ ra một vết đỏ giống hệt Nam Khanh trên cổ tay mình.
"Điều này có nghĩa rằng chúng ta là thầy trò."
Nam Khanh: "..."
Thiếu niên lặng lẽ nhìn xuống, một lúc lâu sau hắn mới thốt ra một từ: "Ừ."
Sau đó, hắn mới nhìn thấy linh lwucj của cô ở trên không tạo thành khế ước.
Đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy ai đó sử dụng linh lực.
Hắn có thể nhận ra thái độ tôn trọng của hoàng đế Cảnh quốc đối với cô.
Đối phương chắc chắn rất lợi hại.
Nếu không, sẽ không có khả năng đón hắn ra khỏi lãnh cung.
Nghĩ đến đây, thiếu niên đột nhiên có chút buồn bực cúi đầu.
Nhưng......
Hắn rất vô dụng.
Thậm chí không biết tu luyện là gì.
Tại sao cô lại... Tốt với hắn như vậy.
Cả thái độ và hành vi đều tốt.
Tốt đến mức... Khiến hắn nghi ngờ.
Bây giờ lại nhận hắn làm đệ tử.
Nam Khanh mím môi.
Thiếu niên im lặng.
Vậy thì... tạm thời nhận cô làm sư phụ vậy