Editor: Nha Đam
Thiếu niên kia chính là mảnh nhỏ của thế giới này.
Vây quanh thiếu niên là một vài cậu nhóc ăn mặc đẹp đẽ.
Chỉ cần nhìn vào quần áo là có thể đoán được danh tính của những cậu nhóc này.
Hẳn là hoàng tử trong cung điện.
So với những cậu nhóc đó, thiếu niên trông có vẻ gầy yếu chật vật.
Khuôn mặt nhỏ của hắn trắng nõn xinh đẹp.
Quần áo trên người rất cũ, mặc dù đã giặt sạch nhưng không thấy được màu nguyên bản, thậm chí còn có vài mảnh vá màu xám.
Mặc dù nó rất cũ nhưng trông rất sạch sẽ và ngăn nắp.
Không có nếp nhăn trên quần áo, và cũng không thấy vết bẩn.
Mái tóc cũng được buộc gọn bằng một sợi dây.
Có thể thấy hắn cũng là một người sạch sẽ và có kỷ luật.
Hắn lúc này lẳng lặng đứng tại chỗ, lông mi dài rủ xuống, khiến cho người ta không thấy được tầm mắt.
Phong Thiển đột nhiên nghĩ đến cái nhìn thoáng qua vừa rồi.
Tầm mắt của thiếu niên giống như một vực sâu tĩnh lặng, sâu thẳm lạnh lẽo.
Phảng phất giống như... Ảm đạm không có ánh sáng.
Cô không khỏi sững sờ lần nữa.
Sau đó, chính vui cười của mấy cậu nhóc đó đã kéo tâm trí cô trở lại.
"Không ai đau lòng loại tiểu nghiệt chủng như ngươi đâu, chỉ có thể ở trong lãnh cung này mà khóc nhè thôi~"
"Haha, không ai đau, không ai thương..."
"Tiểu nghiệt chủng, chúng ta chuẩn bị đến Học Viện Cửu Châu học rồi, nhưng ngươi chỉ có thể ở lãnh cung lạnh lẽo này thôi!"
"Đúng vậy! Ngươi cả đời này chỉ có thể ở chỗ này, cũng không thể đi đâu được."
"Này, nghiệt chủng, quỳ xuống sủa một tiếng, bổn hoàng tử này sẽ thưởng cho ngươi một viên kẹo."
Cậu bé lấy trong hà bao ra một viên kẹo và đung đưa trước mặt thiếu niên.
"Ồ, ta suýt nữa quên mất, tiểu nghiệt chủng này hẳn là chưa từng ăn kẹo, nói không chừng hắn còn chả biết kẹo là gì, hahaha..."
Một số cậu nhóc khác cũng hùa theo cười nhạo.
Thiếu niên bị vây quanh rũ lông mi xuống, nhẹ nhàng mím môi.
Hắn trầm giọng nói: "Ta không cần."
Thiếu niên lạnh nhạt từ chối.
Mấy tiểu hoàng tử sửng sốt một giây, sau đó từ trên cao nhìn xuống nói: "Tiểu nghiệt chủng, ngươi cho rằng ngươi là hoàng tử Nam quốc sao? Ngươi hiện tại chính là tù nhân, cả đời này đều phải trải qua trong lãnh cung này. "
Sau đó, một tiểu hoàng tử mạnh mẽ ra lệnh: "Mau quỳ xuống! Không sủa thì ngươi hôm nay đừng mong được ăn cơm!"
Thiếu niên ngước mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn hoàng tử kia một cái.
Đối phương bị ánh mắt của hắn dọa sợ, im lặng trong giây lát.
Sau đó hắn mới phản ứng lại, một đứa nghiệt chủng thì có gì ghê gớm, ngạo nghễ nói: "Sao, ngươi không nghe lời bổn hoàng tử sao? Còn không mau quỳ xuống."
Thiếu niên im lặng.
Cũng không trả lời.
Tiểu hoàng tử có chút thẹn quá hoá giận, "Tiểu nghiệt chủng nhà ngươi thật sự không biết tốt xấu! Chúng ta cùng nhau dạy dỗ hắn!"
Tiểu hoàng tử này cầm đầu vẫy tay và ra hiệu cho mấy người đánh thiếu niên.
Bọn họ thật sự lao lên.
Những đứa nhỏ này được nuôi dưỡng trong thâm cung, dù tài giỏi mấy cũng chưa được tu luyện vì còn nhỏ.
Vì vậy đánh người đều là dùng tay không.
Phong Thiển ngồi trên tường, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, vài luồng khí vô hình bay về phía đầu gối của đám nhóc kia.
Với một vài tiếng hú.
Mấy tiểu hoàng tử ngã xuống đất.
Thiếu niên dửng dưng nhìn họ, im lặng lùi lại một bước.
Hắn hơi nghiêng đầu nghi hoặc, hiển nhiên là đang suy nghĩ tại sao mấy tiểu hoàng tử này lại đột nhiên ngã xuống.
Sau đó hắn phản ứng lại, nhìn thoáng qua bức tường một lần nữa.
Thiếu niên cau mày.
Là cô ấy?
Mấy tiểu hoàng tử bị ngã trên đất chật vật đứng dậy hét lên: "Sao lại thế này, ai đã ngáng chân bổn hoàng tử!"
Mấy người nhìn nhau.
Không nghĩ ra được lý do, tiểu hoàng tử lại trút giận lên người thiếu niên.
Hủng hổ lao về phía thiếu niên.
Tuy nhiên, hắn bị một làn không khí vừa nãy đánh trúng và ngã xuống đất.