Editor: Nha Đam
Chắc chắn họ sẽ rất an tâm khi giao cho vị Quốc sư của Thiên Vinh quốc được vạn người kính ngưỡng này.
Hơn nữa, sau cùng, chính họ đã quyết định vứt bỏ cô, hơn nữa xa cách nhau nhiều năm như vậy.
Cô không muốn ở bên cạnh họ cũng có lý.
Hơn nữa, họ không đủ tư cách để giữ đối phương.
Ý tứ của Phong Thiển như vậy là điều hiển nhiên.
Quốc vương và hoàng hậu không thể từ bỏ, không thể ép buộc, chỉ có thể lưu lạ 2 người ở Phong Khải quốc một thời gian.
Không phải Phong Thiển là người lạnh lùng vô cảm.
Cô không phải nguyên chủ, cô cũng không có hứng thú với cái gọi là thân thế.
Không có cái gọi là quan hệ huyết thống ràng buộc.
Nếu không phải vì một nhiệm vụ chi nhánh, cô cũng sẽ không phí sức đến mức khiến mảnh nhỏ tức giận.
Ừm.
Chỉ cần bảo vệ mảnh nhỏ là được rồi.
Mặc dù, mảnh nhỏ hình như cũng không bao giờ cần cô bảo vệ...
[Leng keng ~ Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh. 】
...
Trong thời gian ở Phong Khải quốc, Mộ Bạch đã biết được ngày sinh thật của cô từ quốc vương và hoàng hậu.
Hắn có chút ngạc nhiên khi phát hiện ra.
Sinh nhật mười bốn tuổi của cô đã trôi qua.
Bỏ lỡ buổi lễ.
Chợ đêm.
Bạch y thiếu niên đội mũ choàng nắm lấy tay cô gái.
Mũ choàng là Phong Thiển đội cho đối phương.
Nếu không, với dung mạo của mảnh nhỏ, đi lại trên đường phố như thế này sẽ dễ kích động nhiều ong bướm điên cuồng.
Sẽ rất rắc rối để giải quyết.
Tuy nhiên, thiếu niên dung mạo vô song, thậm chí đội mũ choàng, chỉ cần đứng đó, không nói lời nào, tỷ lệ quay đầu lại cực kỳ cao.
Ai.
Sắc đẹp khiến người ta lầm đường lạc lối.
Phong Thiển không thể không cảm khái.
Dạo chợ đêm là mảnh nhỏ nói ra.
Mặc dù Phong Thiển rất khó hiểu, quá lười vận động, nhưng vì mảnh nhỏ đi dạo, cô cũng đành phải đi cùng.
Đúng vậy.
Mảnh nhỏ phải được sủng ái.
Khi cô đang đi trên đường bỗng ngửi thấy một mùi thơm ngào ngạt, liền cầm tay mảnh nhỏ đến quầy hàng nơi phát ra mùi hương.
Chủ quán là một bác trung niên, niềm nở chào khách khi thấy khách đến: "Cô nương, cô có muốn ăn thử món cơm rượu không?
Phong Thiển chớp mắt, nhìn xuống những viên nhỏ thơm trong nồi, tự hỏi: "Tại sao cơm rượu lại ngọt?"
Đại thúc cười nói: "Cơm rượu nhà tôi có mùi thơm ngào ngạt, nhưng lại là loại rượu nếp và rất ngon, rượu đầy dư vị".
Phong Thiển có chút phấn khích.
Nó có mùi thơm ngon.
Cô nghiêng đầu nhìn Mộ Bạch.
Mặc dù khuôn mặt của Mộ Bạch bị che khuất dưới mũ choàng, nhưng khóe miệng lại hiện lên một nụ cười nhỏ.
Thiếu niên từ từ đặt đồng bạc xuống, khẽ nói: "Cho ta 2 bát cơm rượu."
Đại thúc cầm lấy bạc nói: "Được rồi khách quan. Ngài đưa nhiều quá, tôi sẽ tìm cho bạc vụ cho ngài trước.
Thiếu niên đạm thanh nói: "Không cần tìm."
Đại thúc sững sờ, cười nói: "Vậy thì cám ơn khách quan."
Nói xong, hắn đặt hai bát cơm rượu lên chiếc bàn nhỏ ven đường.
Mộ Bạch ngồi xuống với cô.
Phong Thiển cầm chiếc bát nhỏ, gấp không chờ nổi múc 1 thìa.
Ngọt.
Sau khi ăn sẽ có mùi thơm rượu nhẹ giữa môi và răng.
Mộ Bạch không nhúc nhích mà nhìn cô ăn xong bát cơm rượu.
Sau đó, cô nhìn thẳng vào bát cơm rượu mà Mộ Bạch chưa động vào.
"Tại sao Tiểu Bạch không ăn?"
Mộ Bạch không khỏi cười khẽ, đẩy phần của mình trước mặt cô.
"Bát của ta, Tiểu Thiển Nhi cũng ăn đi."
Phong Thiển chớp mắt, rồi thản nhiên ăn hết phần của Mộ Bạch.
Tuy nhiên......
Hậu quả của việc ăn hai bát cơm rượu là đầu óc choáng váng.
Hơi say.
Nhưng Phong Thiển không cảm thấy say.
Cô bị mảnh nhỏ dắt đi trên con phố nhỏ.
Phong Thiển đột nhiên quay đầu nhìn Mộ Bạch, nhìn chằm chằm một hồi, sau đó đưa tay vén mũ choàng của đối phương lên.
Cô hơi nghiêng đầu, vẻ mặt mờ mịt, ngơ ngác nói: "Tiểu Bạch, ta muốn hôn chàng."