Editor: Nha Đam
Thiếu niên còn đang ngẩn người.
Trong mắt chỉ có sự bối rối.
Tại sao... lại như vậy?
Sao lại cố tình gây sự để được để ý như vậy.
Thậm chí... còn hỏi cô vấn đề như vậy.
Mộ Bạch giật mình.
Cúi đầu một lần nữa.
Đầu ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng bao lấy cổ tay mềm mại của cô.
Dừng lại đi.
Nhưng mà......
Cảm giác khó chịu khi thấy tay cô bị nười khác nắm lấy.
Thậm chí có thể nói là chán ghét.
Quốc sư đại nhân nhẹ mím môi, cuối cùng khẽ thở dài.
Bị thứ cảm xúc kỳ lạ này chi phối, Quốc sư chỉ cảm thấy rất tệ.
Nhưng cố tình lại không có cách nào ngăn chặn thứ tình cảm này.
Có vẻ như... Không thể tìm ra nguồn gốc của nó.
Lần đầu tiên, hắn hoang mang như vậy.
...
Vào ban đêm.
Thiếu niên bạch y chậm rãi đẩy cửa bước vào tàng thư các.
Màn đêm mờ ảo.
Khuôn mặt thanh tú của thiếu niên tựa như thiên nhân dưới ánh trăng tao nhã.
Hắn chậm rãi đi quanh những dãy giá sách cũ, và cuối cùng dừng lại trước một bức tường trống.
Thiếu niên từ từ đưa tay lên.
Đôi mắt lạnh lùng không chút cảm xúc, hắn bình tĩnh nhìn bức tường trống trải trước mặt.
Ngón tay của hắn lơ lửng trên không rồi thả xuống.
Sau đó, nhẹ nhàng chạm vào bình ngọc, xoay từ từ.
Ầm vang ——
Theo động tác của thiếu niên, bức tường trước mặt hắn từ từ kéo sang.
Sau bức tường là một không gian khác.
Thiếu niên thu tay lại, đôi mắt lạnh lùng chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua, sau đó nhấc chân đi vào.
Bên trong là một cầu thang không nhìn thấy đỉnh.
Mộ Bạch đưa tay ấn nhẹ vào cửa ra vào.
Bên trong chợt sáng lên.
Từng viên dạ minh châu soi sáng một khoảng không gian mờ ảo.
Thần sắc Mộ Bạch bình tĩnh, không nhanh không chậm đi lên cầu thang.
Cuối cầu thang là một gác mái.
Đây là tinh lâu phục vụ việc bói toán của các Quốc sư triều đại xưa.
Nơi này chỉ có Quốc sư triều đại trước đây biết được.
Sở dĩ tinh này được xây dựng một cách ẩn nấp chỉ là để cung cấp một nơi tốt hơn cho việc bói toán.
Một nơi không bị quấy rầy, giấy cửa sổ dùng loại đặc thù, có khả năng tiếp nhận các vì sao và mặt trăng.
Mộ Bạch cụp mắt xuống, từ từ ngồi xuống đệm, hai chân bắt chéo.
Lần này, hắn không đến để bói toán.
Mà là... Muốn nhìn thấy tương lai.
Ánh trăng thanh lịch, mờ mờ ảo ảo.
Thiếu niên nhắm chặt mắt.
...
Sau một thời gian dài.
Thiếu niên đột ngột mở mắt.
Đôi mắt hờ hững đầy ngạc nhiên.
Hắn đã sử dụng khả năng đặc biệt của một quốc sư và mất một năm tuổi thọ.
Tuy nhiên, hắn lại nhìn thấy cảnh tượng khiến người ta kinh ngạc.
Mộ Bạch lặng lẽ ngồi tại chỗ.
Biểu tình dại ra.
Một lúc lâu sau, hắn mới từ từ đứng dậy rời đi.
Đêm đã khuya.
Thiếu niên mặc một chiếc áo choàng sẫm màu, khuôn mặt thanh tú ẩn hiện dưới chiếc mũ trùm đầu.
Mộ Bạch lững thững đi về phòng ngủ.
Cô gái nhỏ trên giường đã ngủ.
Hắn nhẹ nhàng bước ra sau bức bình phong, cởi bỏ chiếc áo choàng.
Sau đó, hắn chậm rãi bước đến giường.
Mộ Bạch đứng tại chỗ, đôi mắt đen thâm thúy, giống như đang nghiên cứu và cũng có chút khó hiểu, thật lâu sau mới thu hồi ánh mắt, nhấc tay nhẹ nhàng mở chăn nằm bên cạnh cô gái nhỏ.
Trong tâm trí hắn, hình ảnh được dự báo trước vẫn còn sống động.
Thiếu niên không khỏi quay đầu nhìn cô gái bên cạnh.
Không biết được đã nhìn nó lâu bao nhiêu.
Mộ Bạch quay lại, nhẹ nhàng ôm lấy cô gái nhỏ vào lòng.
Hắn khẽ cúi đầu, đôi môi hơi lạnh nhẹ nhàng phủ lên trán cô.
Có chút bối rối cùng vui mừng trong mắt hắn.
Nghĩ đến hình ảnh đó.
Vành tai đột nhiên đỏ lên.
Cảm xúc kia lại quay cuồng, dần sâu đậm hơn.
Thì ra là như thế sao...
Có vẻ như... Không tệ.
Thiếu niên mím môi, lặng lẽ ôm cô gái nhỏ vào lòng.
Nhưng.
Bây giờ, hiện tại vẫn còn quá nhỏ.
Tiểu Thiển Nhi phải nhanh chóng... lớn lên mới được.