Phương Lạc Bắc: Hiện tại đã tin chú Lạc của cậu là người tốt chưa?
Những cảnh quay ở phòng khách của bà Chu được quay rất suôn sẻ.
Theo cốt truyện, cảnh quay La Dự xuống lầu đi về, bà Chu phát hiện tập hồ sơ La Dự để trên bàn quên lấy đã kêu Lâm Hi cũng đang định về nhà đứa cho anh, sẽ được hoãn lại.
Bởi vì bối cảnh hai nơi khác nhau, phải phân ra hai tổ A và B, cảnh của La Dự là ở con đường nhỏ trước hành lang, Lâm Hi vẫn còn cảnh quay ở phòng khách nhà bà Chu.
Phương Lạc Bắc rất nhanh đã chuyển sang tổ B, lúc anh rời đi, vẻ mặt trông vô cùng vui vẻ, có lẽ là tâm trạng anh đang rất không tồi.
Tôt đến mức Giản Lâm muốn nghiến răng: Lại đùa mình sao?
Nghĩ đến hai tin nhắn tự xưng là chú Lạc, thời gian nghỉ ngơi, Giản Lâm đến uống nước cũng muốn nghẹn, Trần Dương khó hiểu: "Ai chọc cậu hả?"
Giản Lâm ăn quýt mà muốn cắn cả hột: "Không có gì."
Trần Dương lật xem các đồ dùng trong cái ba lô mà Giản Lâm đã đưa cho hắn hồi sáng, nhìn thầy bên trong có một cái bình giữ nhiệt 1.5 lít, lại khó hiểu: "Cậu mang nước ấm làm gì?"
Mở nắp ra nhìn vào bên trong liền thấy, nước ấm chỗ nào, bên trong rõ ràng là cháo.
Trần Dương khiếp sợ nhìn Giản Lâm: "Cậu mang cháo tới trường quay làm gì?" Sau đó lại nhanh chóng phản ứng lại hạ giọng: "Cho nam thần của tôi sao? Một lần nịnh nọt không đủ, phải thêm lần thứ hai hả?"
Thêm cái gì mà thêm, giọng của Giản Lâm có chút bực bội: "Tôi ăn không được hả." Nói xong liền lấy kịch bản trên bàn xoay người về hậu trường phòng khách.
Bà Chu vừa vặn đang ngồi trên sô pha, thấy Giản Lâm trở về, hỏi cậu: "Cháu có muốn đối diễn không?"
Giản Lâm lập tức thẳng lưng, nghiêm túc nói: "Có ạ."
Sau khi đối diễn xong, bà Chu nhìn Giản Lâm: "Nghe Vương đạo nói, cảnh ban công của cháu đã tìm được cảm giác?"
Giản Lâm trước mặt các tiến bồi đặc biệt là trưởng bối luôn quy củ lễ phép, nghe vậy nhẹ gật đầu.
Bà Chu: "Là cháu chủ động qua thỉnh giáo sao?"
Giản Lâm lại gật đầu.
Bà Chu nhìn bộ dáng an tĩnh của thiếu niên, cho rằng cậu cũng cũng giống như các diễn viên khác sợ Phương Lạc Bắc, cười cười: "Không sao, dũng cảm một chút cũng tốt, thầy Lạc không phải là lão hổ, không ăn thịt người."
Giản Lâm yên lặng hít mũi, anh ấy không thích ăn thịt người nhưng anh ấy thích trêu chọc người khác.
Bà Chu đã lớn tuổi, rất thích trẻ con, bởi vì bà cũng có đưa cháu ngoại gần bằng tuổi với Giản Lâm, lại thêm bình thường ở đoàn phim đều là nhìn thấy một đám diễn viên trẻ vui đùa ẫm ĩ, sự an tĩnh nghiêm túc đối lập của Giản Lâm càng khiến cho bà thích hơn.
Bởi thế bà Chu cũng có tình thương của một trưởng bối, hàn huyên với Giản Lâm vài câu: "Thầy Lạc của mầy đứa, bà cũng coi như là nhìn từng bước đi của thằng bé đến hôm nay, tuy rằng ở chung không tốt lắm, nhưng khả năng diễn xuất và làm diễn viên thì vô cùng chuyên nghiệp."
Bà Chu: "Hơn nữa Vương đạo cũng đã nói là thằng bé thích cháu, cháu phải lớn gan hơn chút, đừng có do dự, có cái gì không hiểu thì cứ đi hỏi."
Bà Chu: "Cháu cũng biết mà, cháu là diễn viên quần chúng, thằng bé cũng từng là, những cái đắng mà cháu ăn thằng bé đã từng ăn, những cái khổ mà cho dù cháu không ăn thì thằng bé cũng đã ăn. Cho nên, thằng bé là người hiểu diễn viên quần chúng nhất, hiểu diễn viên quần chúng đã dãi nắng dầm mưa như thế nào, dù sao kiếm một đồng tiền rất vất vả, sao thằng bé làm khó cháu được? Đúng không?"
Bà Chu: "Gan lớn chút, đừng lo lắng, có gì không hiểu liền đi hỏi, đừng để ý cậu ấy là một ảnh đế, cũng đừng để ý khí thế của nó, cứ coi cậu ta là thầy của cháu, tiền bối của cháu và cậu ấy nguyện ý dạy cho cháu."
Bà Chu vừa dứt lời, Vương đạo ý bảo chuẩn bị bắt đầu quay, Giản Lâm đem kịch bản cùng ly nước để tới phía sau ghế sô pha ở nơi máy quay phim không thể quay tới, quay người lại nhìn thấy chai nước khoáng Phương Lạc Bắc mới uống một nữa trên bàn.
Nhân viên công tác rất nhanh liền đến dọn bàn, cầm chai nước khoáng ấy đi, Giản Lâm thu hồi ánh mắt, duỗi tay vào bên trong túi quần cầm lấy một đồng xu cậu vẫn luôn mang theo.
Một đồng tiền.
Cậu vừa vặn có một đồng tiền.
Vào ngày tiến tổ, Phương Lạc Bắc đã đưa cho cậu một bao lì xì.
Lúc ấy cậu còn nghĩ, lì xì sao chỉ đưa có mỗi một đồng tiền, thật là kì lạ, sau đó lại cảm thấy, người này khả năng chính là như vậy, không thể đoán ra, lúc sau lại nghĩ, anh ấy đang chọc mình.
Thẳng đến giờ phút này, Giản Lâm mới nhớ tới tiền lương đóng phim mà La Hồng nói không phải là một trăm vạn, mà là 999999 vạn, thiếu một đồng.
Vừa vặn là một đồng này.
"Thằng bé là người hiểu diễn viên quần chúng nhất, hiểu diễn viên quần chúng đã dãi nắng dầm mưa như thế nào, dù sao kiếm một đồng tiền rất vất vả, sao thằng bé làm khó cháu được? Đúng không? "
Giản Lâm cầm chặt đồng xu trong tay.
Vương đạo ngồi sau màn hình theo dõi: "Lâm Hi?"
Giản Lâm hoàn hồn, đi đến chỗ mình đứng
Vương đạo: "Được, quay một lần thử xem."
"ACTION!"
Cảnh quay bà Chu phát hiện tệp hồ sơ của La Dự quên không lấy liền kêu Lâm Hi mang xuống lầu suôn sẻ quay xong, một lần đã xong, Giản Lâm xoay người đi ra ngoài.
Phim trường ầm ỹ, đều là tiếng người. Bà Chu thấy cậu chuẩn bị đi liền cao giọng nhắc: "Ly nước phía sau sô pha."
Giản Lâm lại quay trở lại cầm ly nước cùng tờ kịch bản được đặt dưới ly, nhìn về phía ba Chu đang ngồi trên ghế: "Bà ơi......"
Bà Chu thấy cậu có chút do dự: "Làm sao vậy?"
Vẻ mặt Giản Lâm nghiêm túc, mím môi, im lặng vài giây mới chậm rãi nói: "Bà quen thầy Lạc rất sớm sao ạ?"
Bà Chu: "Đúng vậy, lúc cậu ấy vẫn còn làm diễn viên quần chúng chúng ta có quay chung một bộ phim, đã quen nhiều năm rồi." Lại hỏi: "Làm sao vậy?"
Ánh mắt Giản Lâm trong trẻo: "Vậy bà biết lí do tại sao anh ấy kén ăn không ạ?"
Bà Chu nghĩ nghĩ: "Chuyện này thì bà không rõ, bà chỉ biết là thằng bé ăn uống không tốt." Lại nói: "Bà thấy hình như trưa nay cậu ấy không ăn, chỉ uống chút nước"
Giản Lâm vừa lùi vừa nói: "Cảm ơn bà ạ."
Bà Chu: "Không có việc gì."
Giản Lâm xoay người, cầm ly nước cùng kịch bản chạy ra ngoài, tổ sản xuất la: "Cảnh quay kết thúc, mọi người tan làm!"
"Các thầy diễn viên vất vả rồi."
Bà Chu theo bản năng trả lời: "Vất vả." Ánh mắt lại nhìn về hướng Giản Lâm chạy cách đó không xa, cậu bé một bên đưa những đồ trong tay cho trợ lý, một bên quay đầu lớn giọng: "Mọi người vất vả." Giống như đột nhiên thay đổi tính cách, trên mặt đong đầy sức sống.
Bà Chu khó hiểu, này là làm sao thế? Lại cười cười, người trẻ tuổi đúng là người trẻ tuổi, cho dù tâm trạng có lúc vui lúc buồn, nhưng đều nhanh chóng tràn đầy sức sống, thật tốt quá.
Trong một góc, Giản Lâm đưa ly nước cũng kịch bản cho Trần Dương, lại nói Trần Dương đưa bình giữ nhiệt trong ba lô cho cậu.
Trần Dương lật lật ba lô rồi đưa qua cho cậu: "Cậu làm gì thế?"
Giản Lâm: "Tôi có việc, cậu tự về khách sạn trước đi."
Nói xong liền cầm cả ba lô chạy đi.
Trần Dương: "Này!" Về khách sạn cái gì? Cậu phải chuyển cảnh đó tiểu tổ tông!
Giản Lâm chạy ra vài bước, nhìn thấy chiếc xe điện ở cửa liền bước tới.
Cháo cùng đồ ăn kèm đã được chuẩn bị sẵn để sang ghế phụ.
Cái gì mà chú Lạc hay không chú Lạc, đùa cậu thì cứ đùa tùy tiện đi, cậu không để ý.
Giản Lâm một bên lái xe một bên lấy đồng xu từ trong túi ra, nắm chặt trong tay.
Cậu cuối cùng cũng đã biết, làm gì có bao lì xì từ đoàn phim, đây chính là tiền lương mà ông chủ Lạc đã đưa cho cậu.
Theo lời bà Chu nói, anh là người hiểu diễn viên quần chúng nhất, cho dù là một đồng tiền kiêm vất vả thế nào, anh cũng hiểu.
Sau đó trong tối thì ngầm hiểu, ngoài sáng thì trêu chọc?
Giản Lâm bỏ đồng xu vào túi, cong khóe miệng.
Khi tới cảnh quay dưới nhà bà Chu, Giản Lâm đi vào, tổ B lúc này vừa vặn là thời gian nghỉ ngơi, Phương Lạc Bắc đang ngồi trên ghế sô pha gần tường lướt điện thoại.
Giản Lâm đi vào, có lẽ là do quan hệ có phần thân thuộc, còn chưa kịp chạy tới gần, Phương Lạc Bắc ngồi ở xa đã có cảm giác mà quay qua nhìn cậu tới.
Nhìn thấy là Giản Lâm, Phương Lạc Bắc cũng không thấy bất ngờ, cảnh tiếp theo của tổ B là cảnh diễn chung của hai người, cái anh bất ngờ là Giản Lâm bước lại đây có mục tiêu, trên tay còn cầm theo cái túi.
"Cháo?" Giản Lâm mới dừng lại trước mặt, Phương Lạc Bắc đã hỏi.
Giản Lâm đứng bên cạnh ghế sô pha, không nói tiếng nào, đưa túi qua rồi mới bắt đầu nói theo thói quen của người kia: "Vâng."
Phương Lạc Bắc cầm lấy, nhướn mày, khá là bất ngờ.
Mở túi ra nhìn vào trong, bên trong là một cái bình giữ nhiệt, còn một cái túi sạch sẽ khác mà bên trong là một cái chén bằng sứ màu trắng, một cái thìa và một chiếc bát nhỏ có nắp, bên trong bát chính là một phần củ cải muối.
Phương Lạc Bắc ngẩn người, ngẩng đầu.
Vẻ mặt Giản Lâm không vui, giọng nói nhàn nhạt, nhìn anh từ trên cao xuống, hỏi: "Giữa trưa anh không ăn sao?"
Phương Lạc Bắc khó được lúc bị nghẹn họng, lúc phản ứng lại không chờ anh nói gì, Giản Lâm đã kéo chiếc ghế bên cạnh ra ngồi xuống, ngữ điệu có chút hung dữ và không cho phép cãi lại: "Ăn, ăn ngay bây giờ."
"......?"
Phương Lạc Bắc phản ứng lại chậm rãi nói: "Hai câu tôi gửi trước đây......"
Đây là lần đầu tiên Phương Lạc Bắc thấy con sói nhỏ giơ móng vuốt muốn vồ người như vậy: "Khiến cậu xù lông như vậy sao?"
Giản Lâm nhìn anh, tiếng ồn ào trong đoạn phim khiến cậu phải đè giọng xuống, nhưng vẫn hung dữ nhìn Phương Lạc Bắc: "Anh có ăn không? Không ăn sao?"
Phương Lạc Bắc bắt đầu tự hỏi có nên vuốt lông cho con sói nhỏ hay không.
Giản Lâm không đợi anh: "Không ăn thì trả lại cho tôi." Nói xong muốn duỗi tay.
Phương Lạc Bắc nhìn cậu, Giản Lâm lại không thật sự duỗi tay ra, lời nói cùng hành động không nhất trí với nhau, rất nhanh đã bại lộ.
Phương Lạc Bắc nhàn nhạt hỏi Giản Lâm: "Bây giờ không hung dữ nữa sao?"
Giản Lâm biểu tình bất biến mà nhìn lại anh.
Phương Lạc Bắc hỏi cậu: "Đi nịnh là cậu hung dữ vậy sao?"
Giản Lâm vẫn không nói.
Phương Lạc Bắc cong cong khóe môi: "Học rất nhanh, còn biết chọc lại tôi sao?"
Giản Lâm rốt cục cũng mở miệng: "Chủ yếu là vì thầy Lạc dạy tốt."
Phương Lạc Bắc nở nụ cười.
Nụ cười này khiến Giản Lâm cũng cười theo, hai tai đỏ lên —— hành động này thật sự đã đi ngược với cách sinh tồn của cậu trong đoàn phim trong suốt thời gian qua, cậu vốn cũng không tính làm như vậy, nhưng khi vào trường quay nhìn thấy Phương Lạc Bắc, không biết vì sao đột nhiên lá gan lớn muốn đi chọc vài câu.
Phương Lạc Bắc nhìn cậu: "Hết giận chưa?"
Giản Lâm vốn định nói thầy Lạc về sau có thể đừng đùa mình nữa không, nhưng lời nói đến bên miệng lại biến thành: "Cháo có khi nguội rồi, tôi làm buổi sáng."
Phương Lạc Bắc một bên mở nắp bình giữ nhiệt một bên cười: "Xem ra là chọc cậu, buổi sáng chuẩn bị, giữa trưa không đưa tôi nữa, bây giờ mới lấy ra."
Giản Lâm trầm mặc một hồi, không quanh co nữa mà nói trực tiếp: "Hai câu anh gửi cho tôi không tốt lắm."
Phương Lạc Bắc im lặng lấy thìa và lấy chén ra.
Theo thói quen nói chuyện của anh, đáng ra phải trả lời là có chỗ nào không tốt, nửa đùa nửa không đùa nhưng khi ngẩng đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Giản Lâm cùng hai tai đỏ ứng, chút đùa thú vị hơi "Ác" khiến chú Lạc nháy mắt tan thành mây khói.
Ngô đạo cùng La Hồng ở tổ B ngồi với nhau thảo luận về Giản Lâm, tổng là khen cậu: Lớn lên đẹp thì thôi đi, khí chất sạch sẽ thoải mái thanh tân lại luôn tràn đầy sức sống, mà đẹp trai khí chất tốt thì thôi, lúc quay phim còn vô cùng nghiêm túc thanh thuần.
Phương Lạc Bắc cười, tâm tình không chỉ tốt, lúc này còn có tâm tình ăn ngon, có thể ăn cháo nguội với người nghiêm túc thanh thuần này.
Giản Lâm thấy anh không đáp cậu cũng không nói gì nữa, ánh mắt nhìn vào hậu trường thì thấy chiếc xe điện đậu trước cửa bảo vệ trước hậu trường cảnh quay không xa, mới nhớ đến lúc vừa quay xong ở tổ A thì bị tổ B hấp dẫn. Trần Dương......
Trần Dương mang them ba lô cũng đủ thứ túi khác xuống, quét nhìn Giản Lâm, trong mắt ra tia lửa chạy tới: Dám ném trợ lý ở đó còn mình thì chạy? Cậu làm việc thế đó hả?!!!
Giản Lâm nhìn Trần Dương, nở nụ cười, chờ đến khi Trần Dương chạy tới gần, mới tranh nói trước: "Tôi quên mất, tôi cho rằng kết thúc công việc là tan làm."
Trần Dương nhìn thấy Phương Lạc Bắc nên không dám lớn tiếng, ném đồ lên chiếc ghế trống, hầm hừ trợn mắt nhìn cậu một cái, đè nặng thanh âm: "Cậu còn học được cách đùa người đúng không?"
Giản Lâm nghĩ đến cảnh Trần Dương cách đây không lâu bất lực và mờ mịt nhìn cậu chạy đi, buồn cười: "Vậy cậu phải gọi tôi chứ."
Trần Dương: "Tôi không gọi sao? Mẹ nó cậu chạy còn nhanh hơn thỏ! Tôi đuổi không kịp! Cậu vội đi đỡ đẻ sao?"
Giản Lâm cười lớn.
Trần Dương híp mắt: "Cười cười cười, cười cái gì mà cười, đợi chút đóng phim rồi cười cho đã."
Giản Lâm nhìn hắn, cầm di động: "Gửi cho cậu một cái bao lì xi để áp cơn thịnh nộ của cậu xuống nha."
Trần Dương lập tức ngồi xuống, mặt quay về Giản Lâm, nhìn chằm chằm di động cậu: "Một trăm, ít nhất một trăm. Cơn thịnh nộ của tôi một trăm mới áp xuống được."
Giản Lâm hừ nhẹ: "Cậu đừng có mà tranh thủ."
Phương Lạc Bắc ăn cháo, dư quang để ý bên cạnh, sự hoạt bát cùng vui tươi ầm ĩ đó vốn không liên quan đến anh, nhưng bởi vì ngồi gần, sự ảnh hưởng vui vẻ của nó nhanh chóng khuếch tán bao quanh cả người anh.
Phương Lạc Bắc nhớ tới cảnh diễn riêng của mình cách đây không lâu, lúc La Dự bước ra từ tiểu khu của và Chu, nhìn thấy Lâm Hi đang chơi bóng rổ ở sân đối diện.
Cảnh đó chỉ quay lúc anh nhìn ra xa, Ngô đạo ở tổ B đã thảo luận với anh trước, nói: "Thật ra cũng không chỉ có mỗi La Dự đi, những sinh hoạt có tính chân thực khả năng sẽ có nhiều người xem hơn, bởi vì bản chất con người là chung, mọi người đều dễ dàng bị thu hút với sự năng động và tràn đầy năng lượng."
Phương Lạc Bắc ăn cháo, ánh mắt tùy ý nhìn nội cảnh.
Cho dù ai nhìn cũng đều cảm thấy tâm tình của anh đang rất tốt.
Nhưng Phương Lạc Bắc có một tật xấu mà bất kì đạo diễn nào từng hợp tác với anh đều biết, theo lời Vương đạo chính là: Thầy Lạc là một tam kim ảnh đế có xuất thân bi thảm. Khi tâm trạng bình thường hoặc tâm trạng tồi tệ thì anh quay cái gì cũng qua, đến lúc tâm tình tốt thì cái gì cũng không muốn quay.
Vì thế, đến cảnh quay tiếp theo La Dự ngồi ở trong xe, còn Lâm Hi đứng ở ngoài xe đưa tập hồ sơ——
"Cut!"
"Cut!"
"Cut!"
"Thầy Lạc?"
"Thầy Lạc?"
"Thầy Lạccccccc?"
Phương Lạc Bắc ngồi ở trong xe, giơ tay ra bên ngoài ý bảo: "Quay một lần nữa."
Giản Lâm đứng ở ngoài xe, khom lưng cúi xuống dựa tay vào thành cửa sổ xe, cạn lời nhìn người bên trong xe: "Thầy Lạc?"
Phương Lạc Bắc da mặt còn dày hơn cả tường thành: "Có thể thấy chú Lạc thật sự là người tốt, không thể được như La Dự làm những chuyện xấu xa."
Giản Lâm: "Nhưng tôi muốn xong sớm một chút, muốn lên xe ngồi."
Phương Lạc Bắc gật đầu: "Được."
Tam kim không hổ là tam kim, nói được liền qua, Ngô đạo theo thói quen quay lại thêm mấy lần, thuận lợi tiến vào cảnh tiếp theo là cảnh Giản Lâm ngồi trên xe.
Cảnh bên trong xe rất đơn giản: Lâm Hi sau khi tạm biệt bà Chu liền phải đến quán bar trực đêm, lúc lên xe cũng không trực tiếp nói với La Dự tên quán bar mà nói tên con đường, La Dự cũng không hỏi nhiều, lái xe đưa cậu đi.
Thiết bị cùng ánh sáng đều đang được điều chỉnh, Ngô đạo ngồi ở hàng phía sau xe giảng diễn, nói: "Phía sau còn có cảnh diễn đoạn đối thoại trên đường của La Dự cùng Lâm Hi, hẳn là mấy ngày sau mới quay, chúng ta sẽ quay cảnh Lâm Hi đi làm ở quán bar và cảnh chọc phải phiền toái của cậu ấy."
Giản Lâm không có kịch bản, xoay người nhìn Ngô đạo ngồi hàng phía sau, đoán: "La Dự cũng ở đó sao ạ?"
Ngô đạo: "Ừm, La Dự giúp Lâm Hi mà. Nhưng mà cách làm cụ thể của La Dự sẽ được bỏ qua ở đây, đến lúc đó hẳn là sẽ trực tiếp quay cảnh sau khi La Dự giải quyết liền đưa Lâm Hi lên xe rời khỏi quán bar."
Giản Lâm đã quay được một thời gian, đã có thể dần dần khống chế tình tiết của câu chuyện, nghe vậy hỏi: "Vậy là lúc này cảnh diễn tình cảm sẽ một bước đẩy mạnh ạ?"
Ngô đạo cười: "Không tồi đó, không thấy kịch bản cũng có thể tự mình đoán."
Giản Lâm cũng cười, vô cùng tự nhiên mà hàn huyên với Ngô đạo: "Vương đạo dạy, theo cách nói của chú ấy thì một bộ phim văn học lãng mạn chỉ kéo dài trong vài phút, không có quá nhiều thời gian để hai nhân vật chính tiếp xúc với nhau chậm rãi."
Ngô đạo nói một hồi cũng tùy tiện: "Cách nói chuyện của anh Vương quá đặc sắc, không kể cả cháu, bây giờ cả cả cô dọn dẹp cũng học cách nói chuyện của ảnh."
Nói một lúc nữa đến lúc quay.
Ngô đạo: "Ngày mai sẽ quay cảnh ở quản bar bên tổ A trước, đến lúc mà hai người quay xong thì chuyển cảnh qua tổ của tôi."
Giản Lâm: "Tổ B là cảnh nào ạ? Cảnh mới sao?"
Ngô đạo thuận miệng nói: "Cũng không tính là mới, những cảnh cậu quay đều là chỗ ở của La Dự."
Giản Lâm nghiêm túc hơn, còn cố gắng phỏng đoán cốt truyện: "Từ quán bar đến chỗ xe, La Dự trực tiếp mang Lâm Hi về nhà sao ạ?"
Ngô đạo: "Đúng."
Giản Lâm: "Sau khi đến nhà La Dự thì chắc là cũng có một đoạn cảnh tình cảm được đẩy mạnh phải không ạ?"
Ngô đạo không nhiều lời: "Đúng."
Giản Lâm nghiêm túc: "La Dự giúp Lâm Hi dẹp rắc rối, cốt truyện đẩy cảnh tình cảm lên, mà ở nhà La Dự thì sẽ có cảnh nào có thể đẩy mạnh tình cảm?"
Ngô đạo hàm hồ nói: "Đó chính là cảnh sau này sẽ diễn."
Nói rồi lại thảo luận nội dung kéo về.
Ngô đạo: "Dù sao cậu cũng chỉ cần hiểu, La Dự giúp Lâm Hi xử lý rắc rối khẳng định không giống như Vương đạo nói, cái này gọi là gì nhỉ? Đó là một âm mưu."
Ngô đạo chân trước nói sau này nói, chân sau lại bắt đầu trình bày tình tiết kịch bản: "Xử lý rắc rối rồi an ủi leo lên xe, anh ta cí mang về nhà, tiếp theo sẽ xảy ra điều gì, điều gì có thể xảy ra thi có thể đoán."
Sau đó tự thấy hài hước đùa một câu: "Cũng không thể đem người về rồi cho ở ở phòng ngủ phụ đúng không? Ha ha."
Ha xong, trong xe đột nhiên lâm vào một mảnh tĩnh mịch.
Ngô đạo: "?"
Giản Lâm không nói chuyện, yên lặng ngồi trở về, Phương Lạc Bắc nãy giờ không nói gì lấy di động ra, một lát sau, điện thoại rung một tiếng.
Giản Lâm cầm di động mở khóa.
Phương Lạc Bắc: Hiện tại đã tin chú Lạc của cậu là người tốt chưa?
Giản Lâm yên lặng hít sâu một hơi.
Một lát sau, sau khi bình tĩnh thì Giản Lâm: Cảnh hôn?
Phương Lạc Bắc: Không rõ ràng lắm.
Giản Lâm: Anh chưa thấy kịch bản?
Phương Lạc Bắc: Không.
Phương Lạc Bắc: Để tôi hỏi.
Phương Lạc Bắc xoay người, nhìn về hàng phía sau: "Ngày mai La Dự cùng Lâm Hi có cảnh hôn?"
Ngô đạo ách một tiếng, đối mặt với diễn viên chính kiêm Đại lão bản Phương Lạc Bắc, không thể không đáp, đúng sự thật nói: "À, có."
Giản Lâm ngồi, giống như bình thường, giống như không kịp phản ứng.
Phương Lạc Bắc còn đang hỏi: "Chừng mực?"
Giản Lâm thiếu chút nữa sắc miếng quýt mới ăn vào, dự cảm thầy điều không lành, vội vàng cản: "Thôi, đừng nói." Dù sao sau này cũng phải quay.
Ngô đạo không tiếp thu được tín hiểu, không nghe được lời Giản Lâm nói, trả lời Phương Lạc Bắc: "Chừng mực? Cũng bình thường, từ eo trở lên."
Giản Lâm lại lần nữa phải giữ vững vàng.
Ngồi vài giây, di động lại rung.
Phương Lạc Bắc: Mới hỏi, có cảnh hôn, eo trở lên.
Giản Lâm: "......"
Giản Lâm thở hắt ra, ấn màn hình: Tôi nghe được.
Lại cố gắng bình tĩnh hỏi: Cái gì gọi là từ eo trở lên?
Phương Lạc Bắc: Ngày mai dẫn cậu quay mấy lần thì cậu sẽ biết.
Giản Lâm buông di động, ánh mắt nhìn ra bên ngoài ngoài xe, biểu tình bình tĩnh, tâm trạng như thường.
Không cảm thấy bản thân đang thẹn thùng, chỉ cảm thấy lỗ tai nóng đến lợi hại.