Cảnh quay ở hành lang rất nhanh liền xong, cốt truyện và cảnh đều không thay đổi, điều thay đổi duy nhất chính là vết thương từ trên cố Lâm Hi chuyển xuống mu bàn tay phải.
Đồng thời, một chi tiết hợp lí hơn được thêm vào: La Dự vì sao có thể để ý vết thương lần nữa? Bởi vì lúc Lâm Hi đi lên lầu, tay phải của cậu đã để lên tay vịn cầu thang.
Bằng cách này, chi tiết La Dự nhìn thấy vết thương càng trở nên hợp lí.
Dù sao vết thương trên cổ có chút bí mật, ở trên tay thì càng dễ nhìn thấy hơn.
Tương tự, ở hành lang quán bar cũng vậy, lúc Lâm Hi bưng khay rượu đi qua, La Dự liếc mắt nhìn cậu lại vừa vặn nhìn thấy vết thương trên mu bàn tay phải cậu.
Vô cùng hợp lí.
Vương đạo rất hài lòng với sự chỉnh sửa này, sau khi quay xong cảnh hành lang lập tức chuyển cảnh đến quán bar, hiệu suất vô cùng cao vô cùng nhanh chóng quay xong hai cảnh.
Trong lúc quay, Vân Dao Khâu Soái ở bên tổ khác quay xong liền chạy tới, hai người nhìn chằm chằm hậu trường, cùng đứng trong góc với Trần Dương.
Vân Dao che miệng, nhìn Giản Lâm bên trong rồi lại ngó ngó đạo diễn đứng bên cạnh Phương Lạc Bắc, hỏi Trần Dương: "Không có chuyện gì xảy ra chứ?"
Khâu Soái kỳ quái: "Cảnh hôm nay là quay lại à?" Sau đó cũng hỏi Trần Dương: "Không có việc gì chứ?"
Trần Dương nhìn hai người, trấn định nói: "Trước mắt thì vẫn còn ổn."
Vân Dao: "Tiểu Lâm ca không có xấu hổ chứ?"
Khâu Soái: "Đại lão có nói gì không?"
Trần Dương: "Trước mắt thì đều không có."
Vân Dao cùng Khâu Soái nhẹ nhàng thở ra, nhìn Giản Lâm bên trong hậu trường vẫn diễn như bình thường, không giống như tự gánh vác mọi chuyện một mình mới thở phào nhẹ nhõm.
Vậy là tốt rồi.
Nhưng chuyện như vậy ở trong mắt ba người vẫn là ổn tạm thời, thấy đang quay phim nói chuyện cũng không tiện, ba người đi vòng vòng bên ngoài tìm một chỗ không có người.
Vân Dao: "Thật ra nhìn cũng ổn, có phải chúng ta nghĩ nhiều không?"
Khâu Soái làm vẻ mặt hiểu rất rõ: "Hiểu, là do # Phương Lạc Bắc yêu hận tình thù hệ liệt #."
Trần Dương: "Không dối gạt hai người, tôi chỉ sợ tuyển thủ tiếp theo tiến vào cái hệ liệt này là Lâm ca của chúng ta."
Vân Dao: "Không thể đâu ha?"
Khâu Soái: "Thôi bỏ đi."
Trần Dương nhìn hai người: "Cạá này tôi nói không tính a! Đại lão nói mới tính."
Thật sự cũng không trách ba người bọn họ suy nghĩ nhiều, chỉ mỗi thanh danh của Phương Lạc Bắc cùng cả mọt câu truyện hệ liệt của hắn khi xưa, đến ba ngày ba đêm kể cũng không xong. Trong bối cảnh đó, Giản Lâm lại giáp mặt nói một câu "Dám ngủ", ai biết sau này sẽ phát triển thành chuyện như thế nào.
Kết quả sau khi Giản Lâm kết thúc công việc, lúc về chỉ nói với ba người họ: Không có gì, chuyện này bỏ qua rồi.
Vậy thôi hả? Bỏ qua rồi?
Vân Dao cùng Khâu Soái đều có chút bất ngờ, đến fan não tàn của nam thần Trần Dương cũng có chút không thể tin được: "Chỉ đơn giản vậy thôi sao?"
Giản Lâm buồn cười, hỏi hắn: "Người lo lắng cũng là cậu, giờ không tin cũng là cậu sao?"
Trần Dương chớp mắt: "Không phải, ý tôi không phải vậy." Sau khi dừng một chút lại mờ mịt: "Sao lại không giống như trong truyền thuyết vậy?"
# Phương Lạc Bắc yêu hận tình thù hệ liệt #
Đó chính là Phương Lạc Bắc cơ mà! Là người có một cái yêu hận tình thù hệ liệt thật lớn xung quanh đó!
Tám chữ "Nam nữ đều ăn, không phân biệt tuổi" này không phải chỉ tùy tiện nói giỡn để trang trí đúng không?
Thế nhưng chỉ như vậy rồi kết thúc sao? Bỏ qua rồi sao?
Vân Dao: Có thể là đại lão lười so đo.
Khâu Soái: Có lẽ là đại lão muốn tập trung đóng phim.
Trần Dương: Hoặc là do nam thần của tôi độ lượng.
Giản Lâm: Tập trung đóng phim.
Cuối cùng, những chuyện Hoàng Minh làm ra ngày hôm đó chỉ như câu "Bỏ qua" của Giản Lâm trôi qua một cách lặng lẽ.
Dấu vết duy nhất để lại toàn bộ vụ việc đấy chính là vết thương trên mu bàn tay Giản Lâm.
Mà không lâu sau đó, Vân Dao, Khâu Soái cũng được đóng một vài phân cảnh chung với Phương Lạc Bắc, sau đó bốn người bọn họ lại tụm vào một chỗ nối cốt truyện ——
Hóa ra ngoại trừ Lâm Hi, ở đầu cốt truyện Giang Hiểu Vân, Cảnh Khâu đều quen biết La Dự:
Giang Hiểu Vân không muốn ra nước ngoài, người trong nhà liền thuyết phục một người anh họ của Giang Hiểu Vân là Đường ca là bạn đại học với La Dự, bởi vì La Dự học được nửa năm đại học trong nước rồi mới ra nước ngoài, lúc Giang Hiểu Vân đến nhà Đường ca liền thấy La Dự bước ra từ trong nhà anh ấy, Đường ca đã nhớ La Dự nói cho Giang Hiểu Vân về các khóa học của trường đại học nước ngoài.
Cảnh Khâu thậm chí còn đơn giản hơn, công việc làm thêm mà cậu ta kiếm chính là ở công ty của La Dự mới mở sau khi về Trung Quốc.
Các nhân vật trong phim điện ảnh có mối liên hệ với nhau là chuyện bình thường, thế nhưng mạng lưới nhân vật như vậy lại không giải thích được vấn đề.
Cảnh có thể giải thích được vấn đề là ở cảnh của Khâu Soái ——
Cảnh Khâu có một cái bàn làm việc riêng trong công ty, được đặt trong một góc khuất.
Trên bàn cậu ta có một cuốn lịch bàn, là lịch có thể tùy chỉnh, hình nền bên cạnh các ngày tháng là các tấm ảnh chụp chung vô cùng nhây của ba người Lâm Hi, Giang Hiểu Vân, Cảnh Khâu bọn họ.
La Dự có một lần đi ngang qua thấy được cuốn lịch bàn này còn thuận miệng nói một câu, hỏi Cảnh Khâu: "Bạn thân hả?"
Cảnh Khâu thành thật nói: "Vâng, bạn thân, bạn thân nhất ạ."
......
Khâu Soái: "Ánh mắt, cái ánh mắt của ảnh lúc đó, thật ra là La Dự đã nhận ra Lâm Hi trên tấm ảnh chụp."
Vân Dao: "Đoạn này của cậu là trước khi La Dự quen biết Lâm Hi, hay là sau khi biết?"
Khâu Soái nói thẳng ra: "Mặc kệ trước khi biết hay sau khi biết, bên Cảnh Khâu là con đường để La Dự hiểu biết Lâm Hi."
Vân Dao phân tích: "Nếu cậu nói như vậy thì không phải bên Giang Hiểu Vân cũng thế sao." Cô đoán: "Đặc biệt là lúc Giang Hiểu Vân vẫn còn thích Lâm Hi, sau khi thân với La Dự hơn nói không chừng ngày nào cũng nhắc đến cậu ấy."
Khâu Soái: "Sau đó La Dự liền càng thêm hiểu biết Lâm Hi."
Trần Dương: "Sau đó hai người liền......" Nói xong nắm hai tay lại, "Đúng rồi."
Vân Dao: "Oa ~ tình yêu!"
Khâu Soái: "Tình yêu!"
Trần Dương: "Mười mấy cảnh hôn thật tình yêu!"
Nói ba người đồng thời quay đầu nhìn Giản Lâm.
Giản Lâm bình tĩnh: "Nhìn tôi làm gì?"
Vân Dao hỏi lại: "Cậu thật sự mới mười tám?"
Khâu Soái: Cậu cứ ổn trọng như vậy làm gì?"
Trần Dương: "Đó đó, cậu ta lại bắt đầu giả vờ."
Giản Lâm cầm quả quýt ném sang.
Bốn người từ phân tích cốt truyện biến thành cười đùa.
Sinh hoạt trong đoàn phim dần dần bước vào quỹ đạo.
Vân Dao cùng Khâu Soái trong đoàn phim không có nhiều cảnh diễn, những lúc quay xong hoặc những lúc rảnh rỗi không có việc gì liền trực tiếp đi đến chỗ của Giản Lâm cùng Trần Dương.
Giản Lâm đóng phim thì ba người họ tụm một góc, Giản Lâm rảnh rồi thì bốn người chen một góc.
Đông người, tuổi còn trẻ, không có khoảng cách thế hệ, những lúc quá rỗi thì bọn họ sẽ tìm vài trò chơi để nghịch.
Ví dụ như lột quýt xem ai lột nhanh hơn; dùng một ngón tay nâng chai nước úp ngược xem ai nâng được lâu hơn; oẳn tù tì ai thua sẽ phải gửi một xu vào trong nhóm.
Đều là những trò chơi đơn giản nhất, dễ chơi cũng dễ tạm dừng.
Bởi Giản Lâm thường xuyên mới chơi được một nửa thì bị gọi đi, chơi một nửa thì phải đi đóng phim, chơi một nửa lại phải đi trang điểm.
Đừng nói Vương đạo, La Hồng, nửa đoàn phim thấy bốn người trẻ tuổi bọn họ có quan hệ tốt như vậy, có thể chơi thân với nhau như vậy, không khí cũng bị ảnh hưởng, chỉ cần nhìn họ là cảm thấy tâm trạng tốt hẳn lên.
Vương đạo cũng thế, những lúc ông không bận sẽ ngồi trên ghế đạo diễn nhìn bọn họ trong một góc, cười nói với người bên cạnh: "Vẫn là người trẻ tuổi có sức sống, cho dù trong đoàn phim có buồn tẻ nhàm chán thế nào đều có thể tìm chuyện vui."
La Hồng cũng cười: "Tôi vẫy mà cũng có thể nhìn thấy Giản Lâm cười, ngài không biết đâu, trước khi gặp cậu ấy, trước cả khi tiến tổ cơ, mỗi lần gặp cậu ấy tôi còn hoài nghi cậu ấy có phải đã đổi linh hồn rồi không, chỉ mới là nam sinh 18 tuổi, sao có thể bình tĩnh và trầm mặc như vậy,"
Vương đạo ngắt lời: "Hai người có thân nhau không."
La Hồng vỗ mông ngựa: "Không thân với tôi nhưng thân với ngài."
Vương đạo: "Đương nhiên." Bạn vong niên, anh em tốt.
Người anh em tốt rất nhanh liền phát hiện không chỉ có hắn nhìn Giản Lâm đứng trong góc, người chú ý còn có Lạc Bắc.
Lại để ý thêm chút nữa sẽ phát hiện thầy Lạc hai ngày nay đến tạp chí cũng không đọc, thường xuyên ngồi dựa vào ghế nhìn về hướng đám người trẻ tuổi ồn ào trong góc.
Tầm mắt không kiêng dè, đến cả vẻ mặt vui vẻ cũng không hề giấu diếm, cứ thoải mái mà nhìn.
Vương đạo thấy vậy liền nghiêng người sang hỏi: "Đẹp không?"
Phương Lạc Bắc nhìn Vương đạo.
Vương đạo: "Có phải cảm nhận được thanh xuân tuổi 18 đầy tinh thần và đầy sức sống không?"
Phương Lạc Bắc quay đầu lại nhìn về phía cách đó không xa.
Vương đạo bắt đầu sáng tác văn học: "Hãy để tâm hồn khô héo của cậu được chiếu sáng!"
Phương Lạc Bắc thành khẩn nói: "Ngài là đi quay phim hay đi đóng phim?"
Vương đạo không để ý tới lời này, ra ý nhìn Giản Lâm bên kia: "Lúc này mới đến đâu a, chờ thêm một lúc nữa, chờ cậu ấy hoàn toàn thả lỏng......"
Phương Lạc Bắc quay đầu nhìn Vương đạo.
Vương đạo cong môi: "Tôi không nói cho cậu đâu."
Phương Lạc Bắc buồn cười: "Thật sự là chứng nghiện diễn đã trở lại"
Vương đạo hừ một tiếng, vuốt nửa mái tóc hoa râm, ngạo kiều đứng dậy rời đi.
Bên tai an tĩnh, rảnh rỗi không có việc gì làm, Phương Lạc Bắc lại nhìn qua.
Cả bốn người bọn họ vẫn đang còn bày trò, vẻ mặt của Giản Lâm thoải mái, một bên nhìn điện thoại một bên nghe bọn họ tám nhảm, có đôi khi sẽ quay đầu nói một hai câu, có đôi khi nghe được cái gì sẽ cùng cười với những người khác.
Lột đi vẻ ngoài an tĩnh, dần dần đã có vẻ ngoài của một cậu nam sinh hướng ngoại.
Phương Lạc Bắc nhớ lại những lúc Giản Lâm chán chỉ ngồi trong một góc im lặng không nói lời nào, lại nghĩ lại những lời đánh giá là ổn trọng của La Hồng, tận đáy lòng cảm thấy buồn cười: Trông có vẻ rất giống như vậy.
Ông chủ Lạc có lẽ là thật sự chán, cũng có lẽ là bởi vì tâm trạng đang rất tốt, vẻ mặt bắt đầu thả lỏng như Giản Lâm, đột nhiên nghĩ đến một chuyện thú vị.
Anh gửi tin nhắn cho Triệu Húc Đông.
Sau đó không lâu, bốn người trong một góc.
Giản Lâm nhìn tin nhắn mới nhất được gửi đến từ ngân hàng trên điện thoại: 10 vạn nhân dân tệ. Ghi chú: Một phần của thù lao ban đầu.
Giản Lâm cầm di động, ngẩn người rồi chợt nở nụ cười.
Trần Dương ngồi bên cạnh thò lại gần, nhìn màn hình: "Nhìn cái gì vậy?"
Giản Lâm giấu điện thoại.
Trần Dương đã nhìn thấy mấy con số không cùng ghi chú: "!!!"
Đậu má?
Đậu, máaaaaaa!
Hắn không nhìn lầm đúng không?
Đó là mười vạn? Hay là một trăm vạn? Mà chỉ còn là một phần thôi sao?
Trần Dương trừng mắt, Vân Dao Khâu Soái cũng nhìn ra:?
Giản Lâm đứng dậy, biểu tình thoải mái cùng nụ cười trên mặt: "Tôi đi gọi điện thoại đã."
Khâu Soái: "Ồ."
Vân Dao: "!"
Này này này này, cậu cười như vậy cũng đẹp quá rồi đó!
Vân Dao cùng Trần Dương tròn mắt nhìn theo bóng lưng của Giản Lâm.
Vốn chỉ thấy mỗi bóng lưng, không thể thấy gì khác, nhưng nhìn bước chân nhẹ nhàng kia đã giải thích tất cả: tâm trạng của Giản Lâm đang rất tốt.
Bởi vì tâm trạng tốt, chiếc rương thiết bị to giữa đường cũng không phải là chướng ngại vật——
Giản Lâm không thèm đi vòng, một tay chống lên bề mặt chiếc rương, nghiêng người nhẹ nhàng nhảy sang.
Tư thế uyển chuyển nhẹ nhàng, thân hình mạnh mẽ, giống một con báo mới vừa trưởng thành.
Vân Dao giơ tay che miệng, ở trong lòng la hét: Đẹp trai quá đi mất!
Không chỉ là mỗi giá trị nhan sắc cao, với khí chất sáng ngời, khỏe mạnh, hoạt bát, toàn bộ tinh thần đều dồn vào vẻ đẹp trai của cậu!
Giống như những fan hâm mộ xem từ video này đến video hậu trường khác, mỗi lần xem đều tăng thêm cấp bậc kinh ngạc một lần, đến cuối cùng bằng mắt thường nhìn thấy người thật chỉ hận không thể hét lớn rồi ngất đi: Con người có thể đẹp trai được như thế sao! Thế mà vẫn có người có thể đẹp được như vậy sao!
Vân Dao nhất thời kích động, duỗi tay bóp chặt cánh tay Trần Dương, Trần Dương đau đến mức la to: "Đau quá má ơi! Buông tay! Đau!"
Vân Dao chớp đôi mắt to nhìn hắn: "Dương Dương, cậu không cảm thấy Tiểu Lâm ca của chúng ta đẹp trai vô cùng cực sao?"
Trần Dương cố gắng gỡ tay Vân Dao đang bóp chắt tay hắn: Không cảm thấy.
Hắn chỉ cảm thấy thù lao đóng phim của Giản Lâm —— vô cùng cao a a a a!
Bên ngoài trường quay, Giản Lâm một tay để vào túi, một tay cầm điện thoại gọi điện cho Giản Lai.
Giản Lai nghe xong kinh ngạc: "Em mới tiến tổ được mấy ngày mà đã có mười vạn rồi?"
Vẻ mặt Giản Lâm đầy ý cười: "Ừm, em vừa mới nhận được." Vừa nhận được đã nhịn không được gọi điện thoại về cho người nhà.
Giản Lai còn có chút không thể tin được, nói: "Em đợi chút anh xem ngày đã." Một lát sau vẫn không thể tin được như cũ, "Ông chủ đoàn phim này hào phòng như vậy sao? Em mới tiến tổ được bảy ngày."
Nhắc tới ông chủ, Giản Lâm theo bản năng nhìn thoáng qua bên trong trường quay, không nhiều lời: "Vâng."
Giản Lai cảm hán: "Đầu năm nay ông chủ như vậy không nhiều lắm, có ông chủ hào phóng như vậy đúng thật là ngọc trai dưới biển sâu, bảo vật quý hiếm."
Giản Lai đã mấy ngày không lải nhải Giản Lâm, nhịn không được nhiều thêm vài câu: "Em lần này có thể đóng diễn viên chính, cũng ít nhiều là nhờ ông chủ này cũng bộ phim, tuy rằng không biết về sau có thể hợp tác nữa hay không, nhưng nếu em về sau thực sự có cơ hội debut, người đó cũng có như là người em có ơn."
Giản Lai: "Ông chủ như vậy phải biết quý trọng."
Giản Lai: "Xem về sau còn có cơ hội nào tiếp tục hợp tác hay không."
Giản Lâm: "......" Vẫn là thôi đi.
Giản Lai: "Được rồi, anh không nói nữa, không ảnh hưởng đến em đóng phim."
Giản Lâm: "Em chuyển tiền cho anh nha?"
Giản Lai nói với giọng điệu xa hoa: "Gần đây rất ổn, trong tiệm kiếm không ít lời, không cần em phải nhọc lòng nữa. Cũng đã lớn như vậy rồi, tiền em kiếm được cứ để đó, sau nay để mua nhà cưới vợ."
Mua nhà cưới vợ......
Ở chỗ nào chứ?
Giản Lâm dở khóc dở cười, cố ý cao giọng: "Anh!"
Giản Lai giống như người bố an ủi con trai: "Ừ ừ ừ, đã biết đã biết."
Nói thầm: "Chuyện này thì có gì ngượng ngùng, em cũng đã mười tám, có một số việc sớm muộn gì cũng phải trải qua."
Nói xong lại nói: "Lỡ may trong đoàn phim này gặp được người mình thích......"
Giản Lâm: "Em cúp đây." Nói xong tắt điện thoại, trợn mắt nhìn điện thoại một lúc sau đó tắt đi, cậu cầm tiền xu trong tay ném lên rồi thật nhanh liền đón được.
Mà vị trí cậu gọi điện thoại, vừa vặn đối diện với lối ra vào của một khung cảnh chất đống thiết bị và hộp.
Ghế của Phương Lạc Bắc được đặt phía sau đóng thiết bị và hộp đó, không cần đứng lên, cũng không cần cố ý nhìn, vừa quay đầu tầm mắt nhìn qua đống thiết bị vừa vặn có thể nhìn thấy ——
Thiếu niên đứng chỗ đó một tay để vào túi quần một tay cầm điện thoại gọi điện, trên mặt đều là nét cười, cậu chỉ nói vài câu, còn thời gian còn lại đều là nghe, nhàn rỗi liền đá đá chân, ngẫu nhiên lộ ra biểu tình bất đắc dĩ, thế nhưng vẫn hàm chứa ý cười, sau đó đột nhiên thiếu niên bĩu môi cất cao giọng gọi một tiếng "Anh"......
Phương Lạc Bắc nhìn, cười cười, tâm trạng vô cùng tốt.
Cảnh quay ngày hôm nay kết thúc, ngày hôm sau là cảnh quay hoàn toàn mới: nhà của bà Chu.
Đây là sự kiện Lâm Hi cùng La Dự chính thức biết nhau.
Dựa theo cốt truyện, vốn là hai người sẽ gặp nhau ở nhà bà Chu, sau đó được bà Chu giới thiệu với nhau.
Nhưng diễn viên đóng vài ba Chu tạm thời có việc, thông báo phải hai ngày nữa mới tiến tổ, đoàn phim đã điều chỉnh quá trình quay phim, quay cảnh diễn chung sau khi Lâm Hi cùng La Dự biết nhau ở nhà bà Chu trước.
Mà cảnh hai người ngồi trong nhà bà Chu chính là bước đầu tiên trong chuyện tình cảm sau này.
Nội dung cốt truyện: Bà Chu có việc xuống lầu, Lâm Hi cùng La Dự ngồi đơn độc trong phòng khách. Lâm Hi cầm dao gọt hoa quả để gọt táo, Phương Lạc Bắc ngồi ở sô pha bên kia trầm mặc quan sát.
Đoạn kịch bản này có rất ít nội dung, lời thoại cũng không nhiều, tình cảm được miêu tả trong lời Vương đạo chính là: Lúc này Lâm Hi trong mắt La Dự, chính là một con chuột trong mắt con mèo, con thỏ trong mắt con sói, những lúc không động thủ chỉ là đưa mắt quan sát.
Giản Lâm đến nay vẫn chưa thấy được toàn bộ kịch bản, đối với nhân vật cậu ngoại trừ quyển tài liệu thiết lập tính cách thì chính là những lời giảng từ đạo diễn.
Vương đạo cũng rất thích phân tích nội dung cốt truyện và nhân vật với các diễn viên, đặc biệt là những lúc muốn đào sâu nột tâm nhân vật.
Nói đến đoạn này, Vương đạo ngồi trên sô pha, mặt nhìn về phía Giản Lâm: "Nói trắng ra là, ban đầu La Dự là người để ý Lâm Hi trước."
"Chuyện này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, một người nam nhân thành thục 30 tuổi cùng một cậu nam sinh mới 18 tuổi, lại có sự chênh lệch về tiền tài, địa vị xã hội và kinh nghiệm sống, ai là sói, ai là thỏ, đều rất rõ ràng."
"La Dự còn là người rất giỏi trong việc nhìn người, Lâm Hi đứng ngay trước mắt hắn, đương nhiên nhất định phải để ý thật kĩ."
"Không phải lúc trước chúng ta đã sửa vết thương trên cổ chuyển xuống mu bàn tay sao, vết thương này cũng là yếu tố kéo dài đến tận khúc này."
"Chính là lúc Lâm Hi gọt táo, La Dự nhìn, nhìn người, nhìn cả vết thương."
"Hai người thử tưởng tượng hình ảnh lúc đó đi: La Dự trầm mặc nhìn chằm chằm Lâm Hi đang gọt táo, cùng vết thương trên mu bàn tay cậu. Chắc cũng có thể hiểu được hàm ý ẩn sau cái nhìn chằm chằm vào tay và vết thương chứ?"
Giản Lâm ngồi trên sô pha, trong tay cầm ly nước, nghiêm túc suy nghĩ.
Vương đạo: "Không hiểu?"
Giản Lâm trầm tư, không nghĩ được, hỏi: "Cái vết thương này, không phải là cơ hội trước khi hai người biết nhau và để La Dự để ý đến Lâm Hi sao?" Nói rõ hơn thì chính là duyên phận.
Vương đạo: "Cháu cảm thấy chỉ là như vậy?"
Giản Lâm lại nghĩ nghĩ, gật đầu: "Vâng."
Vương đạo hỏi lại: "Vậy vì sao lúc trước chúng ta lại để vết thương của Lâm Hi trên cổ?"
Giản Lâm tiếp tục trầm ngâm suy nghĩ, biểu tình còn nghiêm túc hơn vừa nãy: "Là muốn để cho khi La Dự nhìn thấy vết thương này sẽ nhận ra đây là người phục vụ trong quán bar lúc trước, mà vết thương cần phải hiện ở ngoài da."
Giản Lâm: "Nói như vậy, chỉ có tay, cổ hoặc là mặt."
Vương đạo: "Đúng vậy, vì sao ban đầu lại là cổ chứ không phải mặt?"
Giản Lâm: "Nhưng nó cũng đã chuyển thành tay mà."
Vương đạo: "Vậy vì sao tay với cổ đều dùng được nhưng mặt thì không được?"
Giản Lâm: "......"
Phương Lạc Bắc đang ngồi trên chiếc ghế sô pha bên kia cười khẽ một tiếng.
Vương đạo quay đầu, Giản Lâm cũng nhìn qua, ánh mắt rõ ràng lộ ra sự mờ mịt khó hiểu.
Phương Lạc Bắc quét mắt Vương đạo, nhìn về phía Giản Lâm, điểm cuối cùng dừng trong mặt anh chính là bàn tay phải đang cầm ly nước của Giản Lâm.
"Là một gợi ý tình dục."