Khi Giản Lâm lên mười tám, không biết khi nào đã dưỡng ra tật xấu: Vừa giận liền nói rất nhiều.
Những bát dơ Hoàng gầy ném lên người cậu, cậu cũng lười duỗi tay phủi cái bát dơ ấy, chỉ muốn xuống phần cống rãnh ấy dẫm lên vũng bùn rồi bắn ra một vũng bùn lớn.
"Tao ngủ với anh ấy, mày có ý kiến sao?"
"Tao cứ giả vờ đấy."
"Thế nhưng đây vẫn nhận đấy, có gì không dám nhận."
"Tao cùng với anh ấy kẻ xướng người hoạ, hợp tác với nhau mày nhìn không cam lòng sao?"
"Tao chính là phải nhận vai diễn viên chính, chính là muốn diễn chung với anh ấy đấy, rồi sao?"
Giản Lâm ngắt câu nào dẫm câu đấy, càng nói càng dùng thêm lực, dẫm đến mức cái miệng dơ bẩn dưới lòng bàn chân mình đã chảy đầy máu.
Nhìn đến mức Trần Dương đứng bên cạnh cũng nhíu mày.
Quá độc ác, hoá ra lúc trước đánh bọn họ chỉ như đang chơi đồ hàng.
Đúng lúc này, ở hành lang truyền đến tiếng bước chân, nghe động tĩnh chắc là có không ít người.
Vân Dao cùng Khâu Soái đứng một bên nhìn qua phía tường, Trần Dương nhìn thấy người đến đầu tiên Phương Lạc Bắc, phảng phất như cuối cùng cũng tìm được cơ hội nói chuyện với nam thần, giơ tay chỉ người dưới mặt đất: "Chính là hắn!"
Trần Dương: "Chính là anh ta đột nhiên chạy ra, còn cầm dao hướng về phía mặt Giản Lâm!"
Nói xong liền cầm con dao bạc trên mặt đất lên.
Vân Dao, Khâu Soái lúc này mới ý thức được vì sao Hoàng gầy đến tìm trả thù Giản Lâm —— diễn viên chính có vết thương ở mặt làm sao còn quay được?
Làm xước mặt diễn viên? Quá ngoan độc quá độc ác!
Giản Lâm ngược lại trở thành người bình tĩnh nhất trong bốn người, bàn chân dẫm lên cái miệng bẩn thỉu, tầm mắt chuyển sang hướng người tới ——
Phương Lạc Bắc không nhìn Hoàng Minh, anh đang nhìn cậu.
Lúc mới nhìn, Giản Lâm xác định bản thân không hề nhìn lầm, trong mắt Phương Lạc Bắc lộ ra vài phần ý cười. Tuy rằng ý cười đó chỉ thoáng qua mà thôi.
Giản Lâm đột nhiên nghĩ lại câu nói của mình vang trên hành lang: "Tao ngủ với anh ấy."
Giản Lâm: "......" Ổn mà.
Thế nhưng rất nhanh, không đợi Phương Lạc Bắc nói gì, nhân viên an ninh đi phía sau đã nhanh chóng thu dọn hiện trường.
Một người đi đến xem vết thương của Giản Lâm, một người cầm lấy con dao trong tay Trần Dương, Hoàng Minh bị mỗi người một bên dựng dậy ——
Hắn ra nhìn Phương Lạc Bắc, phun ra một ngụm màu, trong lòng đầy căm hận: "Năm đó nếu không phải là tao! Thì cái tay mày đã sớm bị giẫm nát!"
Phương Lạc Bắc thờ ơ, nghiêng người để bảo vệ kéo người đi.
Hoàng Minh giận trợn tròn mắt: "Lạc Bắc ——! Phương Lạc Bắc ——!"
Phương Lạc Bắc đến nhìn cũng không thèm nhìn một cái.
Tiếng la dữ tợn của Hoàng Minh quanh quẩn hành lang: "Mày không chết tử tế được!"
Phương Lạc Bắc nhìn bãi máu trên mặt đất rồi nhìn bàn tay phải bị dao cắt của Giản Lâm.
Không khí ngưng đọng.
Lúc hành lang này chỉ có bốn người, Tiểu Lâm ca là người nhẹ nhàng KO Hoàng gầy, sau khi đám bọn họ đến thì lại trở thành hiện trường # Phương Lạc Bắc yêu hận tình thù hệ liệt #.
Khâu Soái im lặng không dám nói gì lui về sau vài bước, Vân Dao đứng phía sau anh ta dựa vào gần tường, lúc Hoàng Minh phun ra một ngụm máu Trần Dương đã cảm thấy có gì đó không đúng, đã sớm tự áp bản thân vào tường.
Toàn bộ hành lang tràn ngập không khí lạnh lẽo với áp suất thấp.
Không ai biết giữa Phương Lạc Bắc cùng Hoàng Minh đã có ân oán gì, cũng không ai biết ân oán này đã đến mức độ này mà có thể khiến Hoàng Minh gào to một câu không chết tử tế được.
Càng không ai biết, Phương Lạc Bắc đang đứng trên hàng lang này rốt cuộc là người như thế nào.
Vẻ mặt của anh rất lạnh nhạt, không nói gì cũng không nhìn bất kì một ai, thậm chí đến Hoàng Minh gào thét đến tê tâm liệt phế cũng không cho lấy một ánh mắt.
Quá khứ của anh đối với bọn họ chỉ tồn tại trên internet cùng những lời bát quái, thế nhưng ngay bây giờ, đối với bọn họ chỉ còn lại sự nín thở của chính mình.
Không ai có thể hiểu được —— Phương Lạc Bắc trầm mặc, quét mắt nhìn tay Giản Lâm, tâm trạng hẳn là khá tốt, nhưng những lời anh nói trước khi rời đi thật sự không tốt chút nào.
Phương Lạc Bắc: "Nếu bị thương ở mặt thì cậu có thể rời đi rồi."
Giản Lâm nhìn Phương Lạc Bắc, bàn chân mới dẫm lên một cái miệng cách đây không lâu yên lặng đá đá phần gạch lát nền trên hành lang.
Phương Lạc Bắc liếc nhìn động tác nhỏ này của cậu, xoay người nhìn qua: "Sao vậy, cũng muốn dẫm tôi sao?"
Sự tức giận của Giản Lâm vừa giẫm lên Hoàng Minh vẫn chưa hoàn toàn biến mất, nghe vậy liền nhếch mép cười: "Không dám."
Ánh mắt của Phương Lạc Bắc rất dịu dàng, giọng điệu còn dịu dàng hơn, xoay người: "Phải không?"
Giản Lâm bị một câu "Phải không" nhẹ nhàng bâng quơ này đổ thêm lửa, nhìn người kia, khẩu khí vô cùng ngang ngược: "Đúng, không dám dẫm, chỉ dám ngủ."
Phương Lạc Bắc rời đi, đi tới trước mắt Trần Dương và những người khác, khóe miệng nở một nụ cười khó giải thích, cười đến mức khiến ba người đang ép sát vào tường dựng cả tóc gáy.
Khi đám người kia rời đi, bọn họ mới ý thức được Giản Lâm vừa nói cái gì, lập tức trợn tròn mắt.
Tiểu Lâm ca! Lá gan của cậu quá lớn rồi đó!
Giản Lâm vẫn còn một chút tức giận, biểu tình lạnh nhạt để hai tay vào túi, đá mũi chân lên trên gạch hai lần.
Đi thì đi!
Sau khi ầm ĩ xong, ngoại trừ Giản Lâm, ba người còn lại đều là đầy mặt khó hiểu.
Thật vất vả mới hoàn hồn, Trần Dương ngồi phía sau giơ tay chỉ Giản Lâm: "Cậu cậu cậu......" Thế mà lại ngủ với nam thần của tôi?
Khâu Soái lái xe chở Vân Dao, hai người cũng vừa mới nhớ lại chuyện vừa nãy.
Khâu Soái lái xe lại gần, đi hàng hai, ngắt lời Trần Dương, nói: "Câu cuối cùng Giản Lâm nói là do tức giận."
Vân Dao: "Đúng vậy, khẳng định là do tức giận, nếu có ai nói với tôi là tôi có thể đi rồi, đừng nói đến đóng phim nữa, tôi có thể dùng gót giày đập vào đầu anh ta."
Khâu Soái cùng Vân Dao đều là những người có suy nghĩ đơn giản, bọn họ chưa từng nghĩ tới trong đoàn phim sẽ có người ngoan độc và đầy âm mưu như Hoàng gầy, cũng đồng thời nghĩ răng quan hệ giữa Giản Lâm cùng Phương Lạc Bắc đều không có gì liên quan đến nhau.
Những lời mà Giản Lâm đều là những lời tức giận trong mắt họ, trước đó là tức Hoàng Minh, sau đó là tức Phương Lạc Bắc.
Làm sao có thể có điều gì nữa.
Vân Dao còn cẩn thận mà khuyên Giản Lâm: "Đừng nóng giận nữa, cậu đừng để ý, cái tên Hoàng Minh kia chắc chắn là có bệnh, mà lời của thầy Lạc cũng không phải là sự thật."
Khâu Soái lái xe: "Dù sao Hoàng gầy không thực hiện được chuyện đó, cậu không có chuyện gì thì sao đổi diễn viên được, đừng để chuyện đó ở trong lòng, cậu cứ coi như lúc đi đường không cẩn thận dẫm một bãi cứt chó, lúc về chỉ cần tắm rửa rồi ngủ một giấc, ngày mai sẽ tốt hơn."
Vân Dao: "Đúng vậy, ngủ một giấc ngày mai thì tốt rồi."
Trần Dương nghe một hồi liền quên mất mình muốn nói gì, im lặng một lát, sờ sờ cái mũi, cúi người lên trước hỏi: "Cậu, ờm...... Trên mặt cậu không bị gì đúng chứ? Tay thì sao? Hay là để tôi lái xe cho, cậu nghỉ một chút."
Giản Lâm không nói, ừ một tiếng, tiếp tục lái xe.
Tuy rằng cậu không còn tức giận, nhưng tâm trạng không được tốt lắm, vết cắt trên mu bàn tay có chút đau khiến cậu lúc này rất tỉnh táo.
Giống như lời Trần Dương nói, Hoàng Minh thật sự không thể đánh lại cậu, chỉ là muốn chọn quả hồng mềm để trả thù nên tình cờ chọn cậu, không đụng đến Phương Lạc Bắc được thì đụng đến tân diễn viên chính này——
Nếu con dao đó mà xượt qua mặt, bất luận là quay cái gì cũng đều phải ngừng, đình công còn tính là nhẹ, thế nhưng thay diễn viên lại có khả năng hơn.
Vân Dao bọn họ cũng đã nghĩ đến điều này, có một chút khó hiểu: "Bây giờ mới quay được hai ngày, nếu Hoàng Minh hận ông chủ Lạc như vậy, sao không chờ nửa tháng hay một tháng nữa hãy đến phá, vậy không phải tổn thất của đoàn phim sẽ lớn hơn sao?"
Trần Dương giải thích: "Dù sao thì hắn cũng phải lẻn vào. Tôi nghe nói là trước khi tôi đến anh ta đã được ném ra ngoài, có lẽ thẻ vào cổng của trường quay chưa được kiểm soát tốt, tổ sản xuất bận bịu chuẩn bị ngày khởi động máy cũng không rảnh kiểm tra, nếu chờ thêm nửa tháng mới đến, lỡ may máy kiểm tra thẻ vào cửa được sửa lại hắn không vào được thì còn trả thù gì nữa."
Khâu Soái: "Là như vậy sao?"
Vân Dao: "Ừm ừm, dù sao về sau chúng ta đều phải thật cẩn thận, đặc biệt là Tiểu Lâm ca."
Trần Dương: "Cậu gọi cậu ta là gì?"
Vân Dao: "Tiểu Lâm ca a, không phải cậu cũng gọi vậy sao."
Trần Dương gào to: "Đó là tôi cà khịa."
Khâu Soái cười: "Phải không? Nghe thì thấy không phải."
Vân Dao nói với Khâu Soái: "Đừng nghe cậu ta nữa, cậu ta có chết cũng không thừa nhận đâu. Cũng không biết ai là người đầu tiên gọi ' Tiểu Lâm ca '."
Trần Dương: "Đó là người khác gọi cậu ta, không phải tôi."
Khâu Soái nhìn sang Giản Lâm: "Trợ lý của cậu quá kiêu ngạo rồi đó, cái này cũng không thừa nhận, rõ ràng gọi ' Tiểu Lâm ca ' êm tai như vậy, cũng không biết trong lòng đã gọi bao nhiêu lần."
Giản Lâm bị chọc cười, vẻ mặt thả lỏng, tư thế lười nhác lái xe.
Trần Dương: "Cậu cười cái gì, tôi không bao giờ nói, cậu nghĩ cũng không cần nghĩ, tôi không có khả năng gọi cậu là anh! Đời này cũng không thể!"
Giản Lâm hừ: "Cậu nghĩ xa như vậy sao? Còn nghĩ đến chuyện cả đời?"
Trần Dương ngồi dậm chân: "Đó là tôi nói vậy thôi!"
Vân Dao cười không ngừng: "Rõ ràng mới gọi Tiểu Lâm ca cách đây không lâu, còn nói cái gì mà cả đời cũng không thể. Cái miệng này được làm bằng thép đúng không."
Trần Dương gào: "Không có! Không gọi! Tôi chỉ là giới thiệu! Giới thiệu!"
"Ha ha ha ha."
Thiếu niên không có nhiều phiền muộn, những chuyện đã xảy ra đều là chuyện đã qua, rất nhanh đã vứt ra sau đầu.
Bốn người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, lúc đến trường quay để lại xe đạp điện rồi leo lên xe thương mại trở về khách sạn.
Đến khách sạn, đi thang máy về tầng mười ba rồi bước ra.
Tổ y tế đã đứng trước cửa phòng 1306, nhìn thấy Giản Lâm liền đi đến chào đón, hỏi: "Tay cậu thế nào? Đưa tôi xem."
Trần Dương nghi hoặc, hỏi: "Sao mọi người biết được?"
Y tế còn cảm thấy lời này kỳ lạ: "Đương nhiên là tổ sản xuất thông báo."
Vân Dao: "Ờ ha, đúng đúng, lúc Tiểu Lâm ca bảo tôi gọi điện thoại, tôi đã trực tiếp gọi cho chủ nhiệm tổ sản xuất."
Thì ra là thế.
Trần Dương bỗng nhiên nghĩ lại: Không đúng a, vậy sao chủ nhiệm tổ sản xuất không tới mà Lạc đại lão lại tới?
Ai, thôi, mặc kệ đi, những cái đó đều không quan trọng.
Nhân viên y tế đứng trước cửa phòng 1306 nhìn tay Giản Lâm, may mà vết thương không lớn cũng rất nông, chỉ cắt qua da, dùng bông tẩm cồn xoa lên rồi xịt nước dịch khuẩn lên vết thường, rất nhanh đã làm xong rồi.
Vân Dao Khâu Soái thấy không còn vấn đề gì nữa liền đi về phòng, Trần Dương là người cuối cùng rời đi.
Trước khi đi, Trần Dương dây dưa một lúc ở cửa mới nói: "Ờm cái kia, cái câu mà Lạc đại lão nói......"
Giản Lâm nhìn hắn, nhướng mày, ý bảo hắn đừng có ấp úng nữa, có chuyện gì nói nhanh.
Trần Dương nhanh chóng nói ra toàn bộ: "Cái câu nếu mặt cậu bị thương thì cậu sẽ đi cậu đừng để trong lòng. Tuy rằng những lời nói như vậy cũng là sự thật, nhưng không phải cậu cũng không bị thương sao, không cần thiết bởi vì những lời này mà buồn."
Đúng vậy, buồn.
Khâu Soái, Vân Dao là diễn viên chính quy, bọn họ hiểu câu nói kia của Phương Lạc Bắc có lực sát thương lớn đến cỡ nào, Trần Dương đã làm diễn viên quần chúng cũng có thể hiểu, cũng càng có thể đồng cảm như mình cũng là người bị.
Bởi vì hắn giống Giản Lâm, đều là lăn lộn từ diễn viên quần chúng bước đến nơi này.
Điều mà diễn viên quần chúng không thích nghe nhất là gì?
Chính là có cả một đám người đi đến phỏng vấn, người phụ trách chọn nhân vật điểm qua từng người, trong lúc đó như thể tùy tiện nói người này "Đạt" người này"Có thể", những người kia thì lại "Không cần, đi đi".
Chính là chữ "Đi" này.
"Đi", không chỉ đơn giản là đi, đối với bọn họ mà nói, thì đi tức là mất đi cơ hội làm việc, là từ những mong chờ đến thất vọng, là những yên lặng dày vò trong lòng rồi từ từ thừa nhận, là từ rời đi đến những chỗ làm việc tiếp theo rồi tự mình an ủi bản thân.
Trần Dương đã làm fan não tàn của Phương Lạc Bắc rât nhiều năm rồi, thế nhưng lúc nghe câu "Nếu bị thương ở mặt thì cậu có thể rời đi rồi", cũng cảm giác như bản thân hắn sắp bùng nổi đến nơi.
Vừa nãy có đám Vân Dao bọn họ, cũng có nhân viên y tế, Trần Dương không tìm được cơ hội nói, đến lúc đi hết rồi thì mới nói để ra vẻ.
Nhưng thật ra hắn vẫn cảm thấy lời khuyên của mình vẫn rất đúng.
Còn Tiểu Lâm ca thì sao? Người anh em này không biết trong lòng liệu có buồn chút nào không?
Trần Dương nắm cửa: "Dù sao cậu cũng nghĩ thoáng chút đi." Nói xong đi ra ngoài.
Giản Lâm chỉ nói: "Cảm ơn."
Trần Dương dừng một chút, sau lại cứ cảm thấy quái quái, đây là hình thức ở chung bình thường của hắn với Giản Lâm sao? Còn không bằng đánh một trận cho thoải mái.
Đang nghĩ ngợi lại nghe thêm một câu của Giản Lâm: "Nếu cậu làm điều này từ lâu thì cũng không bị đánh hai lần."
Trần Dương: "???"
Mẹ nó [1]! Cậu cứ khóc tiếp đi, an ủi cậu cái rắm!
Trần Dương rời đi, trong phòng rốt cuộc cũng yên tĩnh.
Giản Lâm xoay người bò lên giường.
Cậu từ trước đến nay rất dễ đói, cơm tối nhất định phải ăn, thể nhưng lúc này cái gì cũng không muốn ăn, đến nước cũng không muốn uống.
Trần Dương thật ra không hiểu cậu rõ, cậu không buồn, cũng không nghĩ gì nhiều.
Cậu chỉ là đem cảm xúc cùng những suy nghĩ của mình rút ra, yên tĩnh nằm xuống mà ngây người.
Kết quả điện thoại lại không tha cậu, cứ rung lên vài cái.
Giản Lâm lấy điện thoại từ trong túi quần, đọc tin nhắn.
Nhị Béo: Ha ha ha ha, hôm nay có đơn hai trăm ly cà phê, vô cùng lời! 【 ảnh chụp 】【 ảnh chụp 】【 ảnh chụp 】
Trên ảnh là hàng chục tách cà phê được xếp thành một dãy, tất cả đều được xếp gọn gàng trong hộp.
Nhị Béo: Nhưng mà phí chạy vặt vẫn là hai trăm, không tăng.
Nhị Béo: Ai, nhưng Béo gia cũng không có tham lam, phi thường thỏa mãn. Dù sao Tiểu Càn Kiểm con mẹ nó lại được tăng tiền thưởng, hahaha.
Nhị Béo: Chia chiến lời phẩm không Tiểu Lâm ca.
Giản Lâm nằm trên giường nghiêng đầu sang, trả lời Nhị Béo.
Giản Lâm: Chia
Nhị Béo: Vẫn là số lẻ?
Giản Lâm: Ừm
Nhị Béo gửi đến một bao lì xỉ đỏ 87 tệ, Giản Lâm thu.
Một lát sau ——
Nhị Béo:?
Nhị Béo: Dựa theo tình huống bình thường, không phải mày sẽ gửi lại cho tao 80 tệ sao?
Giản Lâm: Hôm nay không phải tình huống bình thường.
Nhị Béo:?
Nhị Béo: Làm sao vậy?
Ánh sáng lạnh phản chiếu khuôn mặt.
Giản Lâm: Hôm nay anh trai của mày, vô tình vô nghĩa, muốn ngủ [睡]
Nhị Béo:?
Nhị Béo: Đợi chút, ngủ? Mày gõ chữ sai?
Nhị Béo: ' chùy ' mới đúng chứ? [锤]
Giản Lâm ngồi dậy.
Nhị Béo: 【 ngón tay cái 】
Nhị Béo: Không hổ là Lâm ca của tao, trực tiếp đem cây gậy trong tay thành cây gậy bên dưới.
[ mình cũng không hiểu nữa, bạn nào biết góp ý cho mình nhé]
Giản Lâm nhìn câu"Cây gậy bên dưới" liền cảm thấy muốn nghẹn khí.
Cái câu khoác lác ngu ngốc này còn ghê hơn khoác lác của Trần Dương.
Giản Lâm để điện thoại xuống.
Mới vừa thả điện thoại xuống, bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa.
Giọng của Vương đạo truyền đến như một đứa trẻ lớn tuổi: "Tiểu Lâm đệ đệ, ngủ rồi sao? Anh trai đến gặp cậu đây!"
Giản Lâm đứng dậy: "Tới đây."
Vương đại ca vừa vào cửa liền xem vô cùng nghiệp dư, chăm chú nhìn tay cậu dưới ánh đèn, hỏi: "Chỉ như vậy thôi sao?"
Giản Lâm: "Chỉ như vậy thôi ạ."
Vương đạo: "Cũng không cần băng gạc gì đó sao?"
Giản Lâm: "Chỉ là một vết cắt."
Vương đạo buông tay: "Được thôi."
Vương đạo là cố ý tới xem Giản Lâm, xem xong cũng không vội đi, tới cũng đã tới rồi, ngồi một lúc.
Cũng không phải để ôn chuyện, mà là nói về sự cố mà Giản Lâm mới gặp được.
Vương đạo: "Ừm, Hoàng Minh, tôi có biết hắn. Hắn ta tới được đoàn phim này là nhờ vào quan hệ với thầy Lạc."
Vương đạo: "Nghe nói là quậy phá vô cùng, đến khi cùng đường mới nhớ đến khoản tình cũ, đến đây tìm Lạc Bắc."
Giản Lâm im lặng nghe, không nói gì.
Vương đạo nói thế cậu cũng vừa vặn nhớ lại câu "Năm đó nếu không phải là tao" của Hoàng Minh.
Năm đó...... Nếu không phải......
Nếu không phải cái gì?
Vương đạo: "Đó là khi Lạc Bắc đóng vai nam phụ trong một bộ phim truyền hình, lúc đó cậu ta phải đóng một cảnh ngã ngựa, lúc ngã xuống đất, con ngựa đã chạy ngang qua."
"Cậu cũng biết, cảnh này bây giờ không dễ quay, đối với diễn viên mà nói thì nhất định rất nguy hiểm, trước kia cũng có vài trường hợp do bị ngựa dẫm lên mà bị gãy xương."
"Khi Lạc Bắc quay cảnh đó, vừa vặn có người muốn hại cậu ấy, Hoàng Minh ở đó cũng không biết làm cái gì mà đột nhiên vỗ ngựa, ngựa chạy đi không dẫm lên tay Lạc Bắc."
"Tay trái hả ta? À, không đúng, là tay phải."
Chuyện như vậy, Giản Lâm nghe xong cũng không cảm thấy bất ngờ.
Ai cũng nói giới showbiz rất thâm sâu, trong đoàn phim vốn là như thế.
Giản Lâm nghe câu chuyện, hỏi: "Sau đó thì sao ạ?"
Vương đạo: "Sau đó? Làm gì còn sau đó, đây là khoản tình cũ để Hoàng Minh đến tìm Lạc Bắc."
Vương đạo: "Nếu không thì cậu nghĩ rằng Hoàng Minh dựa vào cái gì để có thể kiêu ngạo như vậy? Ai đều không bỏ trong mắt như vậy?"
Vương đạo: "Có quan hệ, có cây đại thụ dựa lưng."
Vương đạo: "Nhưng người này quá vụng về, ôm đùi mà cũng không biết ôm đùi, bị đá cũng không kỳ lạ."
Vương đạo: "Thế nhưng không ngờ hắn ta có thể ngoan độc như vậy, dám tìm đến bắt nạt Tiểu Lâm Lâm của chúng ta!"
Giản Lâm không thể tìm được bất kì hành động nào của Hoàng Minh gọi là "bắt nạt", bởi vì với chiều cao cũng năng lực của hắn chỉ có thể đi tặng đầu người mình cho người khác.
Ngược lại là người kia......
Giản Lâm không nhanh không chậm: "Nếu Hoàng Minh thật sự thực hiện được, thì cháu cũng phải cút đi rồi."
Vương đạo khó hiểu nhìn cậu: "Cái gì?"
Giọng điệu Giản Lâm rất bình thản, không nghe ra tức giận: "Không phải sao, nếu hôm nay Hoàng Minh xượt dao qua mặt cháu thì không phải sẽ đổi diễn viên chính sao."
Vương đạo lại lần nữa chớp chớp mắt: "Sao cháu lại nghĩ như vậy?"
Giản Lâm vẫn là câu kia: "Không phải sao ạ?"
Vương đạo dừng một chút, đột nhiên ha ha ha cười lớn: "Tiểu Lâm Lâm, cháu đây là dỗi sao? Lời này cháu nghe ai nói, ai? Thầy Lạc, Lạc Bắc hả?"
Giản Lâm không lên tiếng, ngồi ở mép giường, hít hít mũi, ánh mắt nhìn về hướng khác.
Vương đạo từ ánh mắt này mà khẳng định, cười: "Cậu ấy nói với cháu như thế sao? Ai u, người này thật là......"
Vương đạo ngẫm lại liền muốn cười, vung tay lên: "Đừng nghe cậu ta nói hươu nói vượn, cậu ta mỗi khi mở mồm liền nói trắng là đen, đen là trắng."
Giản Lâm học hỏi: "Vậy cháu nên hiểu thế nào? Trắng hay đen?"
Vương đạo không coi mình là trưởng bối, cũng không coi Giản Lâm là tiểu bối, mở mồm liền chửi: "Đồ ngốc! Tôi đùa thôi!"
Giản Lâm sửng sốt.
Vương đạo sắn tay áo giải thích: "Ở đoàn phim của chúng ta, trên cơ bản đều là cảnh đã được xây dựng xong, lúc nào quay cũng được, thích lúc nào quay lúc đấy, muốn quay chỗ nào liền quay chỗ đó."
"Nếu cháu thật sự bị thương ở mặt cùng lắm thì đình công dưỡng thương, vết thương như thế cho dù dưỡng không hết, thì chẳng lẽ mấy cái chai lọ thuốc, phấn, mỹ phẩm dưỡng da gì gì đó không sài được sao, đến laser thẩm mỹ cũng không sài được sao, có thể dưỡng trong bao lâu chứ, có thể khiến đoàn phim chờ bao lâu? Một tháng, hai tháng hay ba tháng?"
"Cho dù có phải chờ mấy tháng thì sao, đây cũng là phim của Lạc Bắc, cậu ấy sẽ sốt ruột sao, hay cậu ấy thiếu tiền?"
"Đoàn phim đình công ba tháng có thể tiêu hết tiền của cậu ta sao?"
"Cậu ta đùa vậy mà cháu cũng tin hả? Hiện tại đừng nói đến vết thương này, cho dù cháu có gãy chân gãy tay hay thành người thực vật, với một lời của thầy Lạc chờ đến lúc thiên hoang địa lão cũng phải chờ."
Gãy chân gãy chân thành người thực vật...... Thiên hoang địa lão......
Như vậy thì không cần. Thật sự không cần.
Giản Lâm nghĩ nghĩ, lý trí nói: "Trực tiếp đổi diễn viên thì không phải sẽ đơn giản hơn việc dừng cả đoàn phim sao?"
Vương đạo: "Đó là ở đoàn phim khác, đoàn phim của chúng ta không như vậy."
Vương đạo: "Cháu nhớ kỹ, ở nơi này của chung ta, đến thiên kim cũng khó làm Lạc đại lão cao hứng."
Vương đạo: "Cậu ta nói không đổi, cho dù cháu có bị thương đến mức chỉ có thể làm món đồ trang sức thì vẫn là diễn viên chính."
Món đồ trang sức......
Cái này thật sự cũng không cần.
Giản Lâm giống như vẽ lại vòng tròn, lại hỏi: "Vì sao lại không đổi? Không phải nên đổi sao ạ?"
Vương đạo: "Cháu đứa nhỏ này, ngày thường rất thông minh sau lúc này mạch não lại thẳng như vậy. Tôi đã nói cho nghe cháu nghe rồi, vì cậu ấy vui."
Giản Lâm: "Vui? Vì sao ạ?"
Vương đạo: "Chuyện này làm gì có vì sao, chỉ vì cậu ấy vui a."
Giản Lâm: "Vì sao lại vui ạ?"
Vương đạo: "???"
Vương đạo bị hỏi vòng đến muốn hôn mê, im lặng nghĩ nghĩ, một lần nữa sắp xếp từ: "Vui là bởi vì cậu ta nhất định phải chọn cháu làm diễn viên chính, cảm thấy cháu chính là người phù hợp nhất, vấn đề xảy ra từ cháu, bất kể là vấn đề nhỏ hay lớn, cậu ta đều nguyện ý chờ."
Giản Lâm để đồng xu trong lòng bàn tay nhẹ xoay, khóe miệng cong lên.
Vương đạo sợ cậu vẫn chưa hiểu: "Tôi có nghe nói sau khi nghe chủ nhiệm tổ sản xuất nói cháu gặp phải phiền toái, cậu ta lập tức dẫn người chạy đến."
"Trước khi tôi về hưu không hề thấy cậu ta quan tâm đến bất kì diễn viên nào trong đoàn phim như cháu."
"Nói trắng ra thì là thằng bé đó thích cháu."
Đồng xu trong tay Giản Lâm lần đầu tiên bị rơi xuống đất, trước khi cúi xuống nhặt, cậu chớp chớp mắt nhìn về phía Vương đạo, ngơ ngác: "Dạ?"
Vương đạo phản ứng lại: "Ây, cái thích mà tôi nói không phải là cái cháu nghĩ, từ thích mà tôi nói chính là ' thuận mắt ', không phải là kiểu thích mà ' ngủ '."
Giản Lâm khom lưng nhặt tiền xu.
Khoảng khắc mà cậu nhặt lên, cậu đột nhiên nhớ tới lời tức giận mình nói cách đây không lâu: Không dám dẫm, chỉ dám ngủ.
Ngủ......
Ngủ?
Mình mẹ nó đã nói gì vậy!
Giản Lâm ngồi thẳng, câm chặt đồng xu cúi người xuống, trong họng vang lên một tiếng than nặng nề.
Vương đạo: "?" Có chuyện gì vậy?
Giản Lâm: Mặt mũi tôi ném đi rồi. Tôi toang rồi.