Trần Mục Dương đi ra, chỉ thấy Tô Cách đang đam mê xem “Bảo bối Hải Miên”.
Xem ra cũng chẳng có bao nhiêu áy náy với chuyện vừa nãy, anh lập tức phát ra hơi thở hắc ám.
Anh đến trước mặt Tô Cách tắt TV cái rụp.
Cậu hơi giật mình, đang xem TV rất nhập tâm, đương nhiên không nhận ra sự xuất hiện của đối phương.
Cậu lập tức lấy lòng nịnh nọt: “Anh tắm xong rồi hả? Có cần em sấy tóc cho không?”
Lần trước Trần Mục Dương bảo Tô Cách sấy tóc cho mình đều là dụ dỗ cưỡng ép, vì Tô Cách cảm thấy mấy hành động này rất đàn bà, không hợp với khí phách nam tử hán của cậu.
Không ngờ lần này lại tự chủ động yêu cầu.
Trần Mục Dương đương nhiên không từ chối, ngồi xuống, Tô Cách chạy nhanh đi lấy máy sấy.
Vì phải diễn vai cảnh sát,nên tóc Trần Mục Dương phải cắt ngắn một chút, cậu vuốt tóc anh, cảm thấy hơi nhột nhột.
Thi thoảng được hơi ấm của máy sấy thổi nên cậu cũng thấy rất ấm áp, một ngày quay MV, hơn nữa chập tối còn gặp phải chuyện kinh hồn như thế, bây giờ cõi lòng đau khổ mới ổn hơn chút đỉnh.
Vì thế cậu vừa sấy tóc vừa gà gật.
Trần Mục Dương cảm nhận đối phương chậm lại, hơi ngẩng đầu lên liền thấy cậu bắt đầu gà gật.
Trần Mục Dương đoạt lại cái máy, tắt đi.
Tô Cách lập tức tỉnh táo, hỏi: “Sao thế? Khô rồi ạ?”
Trần Mục Dương đặt cậu dưới thân, nhếch mép, nhìn gương mặt vừa ngu ngốc vừa vô tội của cậu, cúi xuống hung hăng hôn lên môi ai kia.
Cả một buổi tối, Tô Cách như quả trứng trần trong nồi nước sôi, bị lăn lộn lắc trái lắc phải, cho dù cậu có xin tha thế nào thì Trần Mục Dương cũng không thả lỏng, mỗi lần tiến vào đều rất sâu, thật sự khiến Tô Cách ăn không nổi.
Nước mắt nước mũi lưng tròng, một chút tự tôn cũng không thèm nhặt, cậu ôm chặt lấy cổ anh nỉ non: “Em không dám…không dám nữa…anh tha cho em được không?”
Trần Mục Dương không đáp, chỉ tiến vào càng sâu hơn, đưa toàn bộ thứ nóng rực của mình vào trong cơ thể cậu mới chịu bỏ qua…
Hôm sau, Tô Cách tỉnh lại trên giường, vừa động đậy đã nhận ra thắt lưng đau kinh hồn, kể cả lần đầu tiên cũng không đau nghiêm trọng thế này.
Hôm qua Trần Mục Dương đúng là muốn cướp mạng cậu mà.
Anh đã sớm rời giường giường, bên cạnh đã lạnh từ lúc nào.
Tô Cách hơi đứng dậy, đau đến suýt gọi mẹ, nửa dưới như không còn là của mình, chẳng lẽ đây là hình phạt Trần Mục Dương dành cho cậu?
Đúng lúc này chuông điện thoại reo vang, người gọi là Lậu Phong.
“Tô Cách à, buổi ra mắt phim chuẩn bị ổn thoả rồi, mùng một tháng tư ở rạp chiếu phim Địa. Cậu qua công ty make-up đi, xong thì đến đây ngay.”