Lúc họp đạo diễn đại khái nói qua một chút về thời gian làm việc, giới thiệu qua tổ staff, địa điểm quay. Cảnh vườn trường thì ở học viện nghệ thuật Z, một số cảnh ngoại cảnh ở nơi khác.
Ái tình thì hầu như chỉ quay trong nhà, ngoại cảnh thì rất ít. Bộ phim lần này rõ ràng chú trọng ngoại cảnh nhiều.
Nhưng phần diễn của Tô Cách vẫn tập trung nhiều ở khuôn viên trường, ngoại cảnh chỉ có một ít, hơn nữa sau khi Trần Mĩ Linh thương thảo với bên đoàn làm phim thì phần diễn của cậu sẽ được ưu tiên, phối hợp với khoảng thời gian cậu đi học.
Đương nhiên, nam ba hay những diễn viên khác muốn sắp xếp thời gian thì vẫn phải xem Trương Tiêu Nhiên thế nào, liệu hắn có đồng ý xoay theo không.
Về điểm này, biểu hiện của hắn thực sự rất săn sóc: “Tôi năm ba, chương trình học hầu như đã xong. Tô Cách mới năm nhất, đương nhiên phải lấy việc học làm trọng.”
Thái độ khiêm tốn này đã nhận được không ít lời bình tốt đẹp của mọi người.
Nói thật Trương Tiêu Nhiên và Trần Mục Dương là hai loại người hoàn toàn khác nhau. Trần Mục Dương đẹp trai, xa cách, lạnh lùng như ánh trăng lóng lánh về đêm, khiến mọi người không tự giác mà bị hấp dẫn.
Còn Trương Tiêu Nhiên giống như thái dương, dùng ánh nắng chói chang bắn vào mọi người, không ai có thể bỏ qua sự tồn tại của hắn.
Đối với Tô Cách mà nói, ánh mặt trời đôi lúc quá chói mắt, làm cậu nhiều lúc phải lấy tay che đi ánh sáng mãnh liệt ấy. Mà ánh trăng lại thần bí, mang theo sương mờ, khiến Tô Cách không cách nào cưỡng lại nổi sa ngã.
Họp xong, đạo diễn công bố ngày chính thức khai máy, tất cả diễn viên có mặt rồi bắt đầu ở trường nghệ thuật Z.
Tô Cách cùng Trần Mĩ Linh đang định ra ngoài thì nghe thấy có người gọi: “Tô Cách!”
Là Trương Tiêu Nhiên, hắn đang đi từ phía sau lên: “Cùng anh ăn bữa cơm đi.”
Tô Cách không nghĩ ngợi liền từ chối: “Thôi không cần…”
“Chúng ta học cùng trường, anh lại là đàn anh của em, giờ lại hợp tác nữa, đương nhiên phải bồi dưỡng cảm tình. Sao vậy, không chịu cho anh mặt mũi à?” Hắn vẫn cười rất tươi, hàm răng trắng noãn khoe ra, khiến người khác không thể từ chối được.
Mà những người trong đoàn làm phim đều nhìn sang bên này, nếu cậu cự tuyệt thì mọi người sẽ cho là cậu kiêu ngạo, không được đánh giá tốt.
“Được rồi.” Tô Cách miễn cưỡng cười, gật đầu.
“Tô Cách, tớ cũng đói quá, không bằng chúng ta cùng nhau đi đi.” Dương Dương đi tới, hỏi Trương Tiêu Nhiên: “Anh không phiền chứ?”
“Không phiền.” Nụ cười của hắn có chút biến đổi.
Trần Mĩ Linh vẫn khoanh tay, một mặt xem kịch vui nhìn ba người: “Vậy tôi về trước đây.”
“Vâng.” Tô Cách gật đầu, nhìn cô rời đi.
Dương Dương đi xe bus tới, chỉ có mỗi Trương Tiêu Nhiên có xe, vì thế liền ngồi xe của hắn.
Tô Cách muốn ngồi sau với Dương Dương, lại bị Trương Tiêu Nhiên bảo: “Tô Cách à, em ngồi cạnh anh đi, anh không quen ghế phó lái để trống.”
“Ừ.” Cậu nói với Dương Dương: “Cậu ngồi trước đi, tớ không quen ngồi ghế trên.”
“Hả? Có ổn không ạ?” Mắt cậu ta sáng lên nhưng vẫn cẩn thận hỏi hắn.
Trương Tiêu Nhiên không nói gì, chỉ ngồi vào ghế lái, Dương Dương đương nhiên cũng không dám ngồi vào vị trí bên cạnh.
“Phải rồi, sao hôm qua cậu không về ký túc xá vậy?” Không gian trong xe khá nhỏ, kể cả Dương Dương nói có giảm âm lượng hết cỡ, thì người đằng trước vẫn nghe được.
“Hôm qua tớ… có việc…” Tô Cách qua loa đáp, cậu không muốn người khác biết chuyện của mình với Trần Mục Dương.