Điền Duyên

Chương 177: Có tình ý



Vội một hồi, bởi hôm nay không nắng, cũng không biết mấy giờ, mọi người cảm thấy mệt mỏi mới ngồi xuống nghỉ tạm.

Hoàng Ly lập tức lấy ra một cái bao, cầm chút măng khô cho mọi người ăn.

Đỗ Quyên cười hỏi nàng nói: "Đói chết rồi?"

Hoàng Ly mềm mại hừ hai tiếng, hỏi Lâm Xuân: "Xuân Sinh ca ca, lúc ngươi tới, đại tỷ ta nấu cơm xong chưa?"

Lâm Xuân nghe xong sửng sốt, nói: "Ta không tới nhà ngươi, không biết đâu."

Đỗ Quyên cười nuốt măng trong miệng xuống, nói: "Cái này còn hỏi? Lâm Xuân kết thúc công việc đi ra xả hơi, khẳng định đã đến trưa. Trời này chắc sắp đổ mưa, chúng ta lưới thêm vài mẻ nửa rồi về nhà. Ngươi ráng nhịn đi!"

Quế Hương nhìn Hoàng Ly dùng sức cười, cảm thấy nàng lúc nào cũng nhớ kỹ ăn ngon, thật buồn cười.

Cửu Nhi thanh thản hỏi Lâm Xuân, lúc nào thì xây phòng ở.

Lâm Xuân nói, đã định ngày, mùng một tháng tư bắt đầu xới đất động công.

Lúc trước, hắn và Hạ Sinh đã chuẩn bị vật liệu, đá xanh làm móng, cột to làm kèo, Đại Lương, đòn tay và cái rui, tấm ngăn, còn mời người mở lò đốt gạch ngói, đều đã trù bị sẵn sàng, chỉ còn chờ mở công, thỉnh đầy đủ nhân thủ, khoảng bốn năm ngày là có thể hoàn thành.

Hắn như tổng công trình sư vậy, tính toán diện tích nhà mới, vẽ ra hoạ đồ, tính toán bề rộng và chiều cao của tường viện sẽ cần bao nhiêu gạch ngói, cột dài ngắn, cho nên mới có thể chuẩn bị trước một bước.

Quế Hương nghe nói là 8 gian phòng chính, gì đó 4 gian, vội hỏi: "Thu Sinh và Hạ Sinh biểu ca ở phòng xây thêm, ngươi và Đông Sinh ở sương phòng, vậy Đại Đầu cậu và mợ ở đâu?"

Lâm Xuân nói: "Cha và nương muốn ở với ai thì ở với người đó."

Quế Hương nói: "Nhà kia cũng không đủ đâu."

Lâm Xuân hiểu ý của nàng, liền giải thích: "Chiều ngang phòng chính chỉ đủ 8 gian, nhưng hậu viện còn có sương phòng. Sương phòng tiền viện đều có phòng bên. Như vậy từng phòng đều có năm sáu gian phòng trở lên, ở đủ."

Lúc Lâm Xuân thiết kế quy hoạch sân, Đỗ Quyên cũng giúp hắn tính toán qua, bởi vậy rất rõ ràng kết cấu, nên không hỏi, chỉ cười nói: "Tương lai bốn người các ngươi đều thành thân, lại sinh mấy đứa nhỏ, viện kia sẽ náo nhiệt. Sớm muộn gì, tựa như ——", nàng nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "...tựa như gà xổng chuồng, như ong vỡ tổ. Sách, sách! Nghĩ tới tình hình kia thật đồ sộ!"

Mọi người cười rộ lên.

Lâm Xuân nhìn Đỗ Quyên thật sâu, không lên tiếng cũng không cười.

Cửu Nhi cười hào sảng, vui vẻ nhất.

Đỗ Quyên nói lời này có nghĩa nàng không có ý định gả cho Lâm Xuân. Bằng không, có cô gái nào trước mặt vị hôn phu nói tương lai sinh bao nhiêu đứa nhỏ...

Nàng nói "tương lai bốn người các ngươi đều thành thân", giọng điệu hoàn toàn là chuyện không liên quan tới mình.

Quế Hương cười nói: "Ái dà, Đỗ Quyên! Ngươi cũng thật biết so."

Đỗ Quyên nói: "Nhà ông ngoại ta là như vậy, nhìn rất dọa người."

Vừa nói vừa hỏi Lâm Xuân: "Hiện tại như vậy ở là đủ, chờ các ngươi tương lai sinh vài đứa nhỏ, đứa nhỏ sẽ trưởng thành đón dâu, phải làm thế nào?"

Bởi vì nàng thấy, chung quanh Lâm gia đã không còn đất trống.

Lâm Xuân nói: "Tương lai nhiều người, nơi này sẽ làm tổ trạch giữ cho đại ca, chúng ta sẽ dọn ra ngoài. Đây là quy củ. Cha ta trước đây cũng ở với gia gia bên Cửu Nhi, sau này mới chuyển ra."

Đỗ Quyên bừng tỉnh đại ngộ nói: "Ta nói mà!"

Tiếp, nàng cố ý nói với Cửu Nhi và Quế Hương: "Cái này thật sự là "Người so với người, tức chết người’! Vốn một hàng ba gia đình đều không sai biệt lắm, bây giờ nhà Lâm Xuân xây lớn như vậy, vừa lúc nằm ngay ở giữa, biến thành đại địa chủ, làm cho nhà ta và nhà Nhị Nha giống như làm công cho nhà địa chủ, nhỏ xíu!"

Mọi người sửng sốt một chút, lại là một trận cười. Ngay cả Lâm Xuân cũng cười.

Cửu Nhi cười nói: "Ngươi còn sợ tương lai không có nhà ở!"

Vẻ mặt và khẩu khí đều mang hàm ý, lại không tiện nói rõ.

Quế Hương nghĩ là: nàng cảm thấy lời vừa rồi của Đỗ Quyên, và lời lúc nãy, đều là cố ý nói với Lâm Xuân, đầy tình ý và thâm ý sâu sắc. Tựa như nàng thường đùa với Cửu Nhi, gặp mặt đều muốn tranh cãi vài câu, sặc vài tiếng, nhưng nếu một ngày nào đó hai người nói chuyện khách sáo, hoặc là không lên tiếng, đó nhất định là nháo mâu thuẫn.

Con gái sao, luôn nói một đằng nghĩ một nẻo.

Nàng liền cười nói: "Có xuân Sinh ca ca, ngươi còn sợ không ở được nhà đẹp?"

Đỗ Quyên nói: "Cũng phải, ta đã sớm nói với Lâm Xuân là tương lai nhất định phải giúp ta xậy một căn nhà nhỏ tinh xảo, giá tiền còn phải rẻ."

Cửu Nhi nghe được phá lệ vui vẻ. Ý của Đỗ Quyên quá rõ ràng!

Nếu nàng có ý gả cho Lâm Xuân, còn có thể nói như vậy sao?

Dĩ nhiên là đến ở nhà Lâm Xuân, đâu cần một căn nhà khác.

Trong lòng hắn quyết định, nhất định phải tìm một đất tốt, dựng một căn khác hẳn thôn Thanh Tuyền, cho Đỗ Quyên thích.

Quế Hương cũng cười thầm: Đỗ Quyên muốn Lâm Xuân giúp nàng cái "Tinh xảo viện", lại cố ý nói giá tiền phải rẻ. Đợi đến lúc thành người một nhà, còn nói gì có tiền hay không.

Nghe cả nửa ngày Hoàng Ly nhét một cây măng khô cuối cùng vào miệng nhai, vỗ vỗ tay, trịnh trọng nói với Lâm Xuân: "Xuân Sinh ca ca, chờ thêm hai năm, ta mời ngươi hỗ trợ xây căn nhà lớn. Dù không rộng bằng nhà của ngươi, cũng phải cao hơn nhà ngươi. Ta muốn nhà hai tầng, "Dục nghèo ngàn dặm mục, cao hơn một tầng." đứng trên cao mới có thể nhìn được xa!"

Ánh mắt, vẻ mặt của bé gái thực kiên định.

Lâm Xuân trầm thấp cười một tiếng, ngắn gọn đáp: "Tốt!"

Đỗ Quyên nghe xong ngạc nhiên.

Nàng vẫn biết tiểu muội có lòng dạ cao, cũng không cảm thấy không tốt, trước mắt nhưng có chút lo lắng, tựa hồ nàng càng lớn lên, tính tình càng mạnh mẽ.

Nàng nghiêm túc đối với Hoàng Ly nói: "Hoàng Ly, nhị tỷ vừa rồi là nói đùa. Kỳ thật, chỉ cần trong nhà hòa thuận, ở nhà nào đều không trọng yếu. Như nhà chúng ta bây giờ, chẳng lẽ không tốt?"

Hoàng Ly nói: "Ta cũng chưa nói không tốt. Ta chỉ muốn xây nhà đẹp một chút cũng không đúng sao. Nhà chúng ta đều là khuê nữ, khuê nữ nên ở lầu các. Ta muốn một căn nhà lầu nhỏ có gì không đúng chứ?"

Đỗ Quyên: "..."

Cửu Nhi nói: "Đúng! Hoàng Ly có chí khí! Đến lúc đó chúng ta đều đi hỗ trợ."

Trong núi xây nhà cũng không rẻ. Không nói gì khác, cây lớn trong núi sâu, tự nó không có chân chạy đến nhà, dĩ nhiên phải cần lao động chặt cây sau đó khiêng về.

Bốn cha con Lâm gia như con kiến chuyển nhà vậy. Hết một thời gian dài tìm kiếm và làm việc, bọn họ mới tích lũy được không ít vật liệu và gỗ, tích trữ cho phòng ở hôm nay. Hoàng gia chỉ có một người đàn ông là Hoàng Lão Thực, sao có thể so?

Hoàng Ly cũng không nói suông, nàng đã sớm nghĩ xong: ra bạc thỉnh người làm!

Bằng không nàng dụng tâm luyện công làm cái gì?

Đây còn không phải là vì kiếm tiền!

Hai năm qua, Đỗ Quyên sao chế trà để tiểu dượng đem ra ngoài bán. Cũng bán được mấy chục lượng bạc. Bởi vậy nàng rất có lòng tin, cảm thấy chờ mình học thành võ công xong, khởi động Hoàng gia thì không thành vấn đề.

Khi nói chuyện, trời lất phất mưa phùn, sương mù phủ khắp ruộng đồng.

Đỗ Quyên và Hoàng Ly vội đội đấu lạp lên, nhìn rất nhàn nhã.

Lâm Xuân đưa tay đặt lên miệng, huýt sáo vang dội gọi Như Gió.

Trong khi chờ đợi, hắn và Cửu Nhi ai nấy tự thả lưới túi tôm, đợi Như gió nhanh như chớp, miệng vẫn ngậm một con hươu bào, từ trên núi phóng xuống, mấy người mới lên đường đi về.

Đi trong mưa bụi, tâm tình cũng bị mưa bụi gột rửa dễ chịu, lộ ra tinh thần phấn chấn bồng bột và tươi trẻ. Quế Hương thập phần vui sướng, vừa đi vừa líu ríu nói chuyện với Đỗ Quyên.

Cửu Nhi muốn chia cá cho Đỗ Quyên, nàng chối từ không chịu, nói mình cũng thường bắt cá, không cần cố ý chiếu cố nhà nàng.

Hôm nay Cửu Nhi vớt được Hồng Lý có tâm tư đặc biệt, không hề ép nữa, nói: "Cá chép hiếm khi bắt được, ta cầm về nhà nuôi trong hồ nước ở hậu viện đi."

Quế Hương lập tức tán thành.

Đỗ Quyên cười nhạo nói: "Cái này không giống phong cách hành sự của ngươi! Ngươi nổi thiện tâm muốn phóng sinh thì lập tức thả chúng nó về sông đi. Nếu ngươi muốn ăn thì cầm về nhà giết ăn, coi như siêu thoát nó. Đem về nhà nuôi nửa chết nửa sống, nhốt nó trong ao nhỏ sau nhà ngươi. Tính cái gì chứ?"

Cửu Nhi nghe xong do dự, nghĩ có nên quay đầu thả cá về sông không?

Lâm Xuân thấy hắn dừng chân lại, kinh ngạc hỏi: "Không phải ngươi thật muốn thả hai con cá chép này chứ? Ngươi đã hứa nguyện trong miếu nương nương à?"

Cửu Nhi lúng túng cười không thể giải thích, chỉ đành đi theo mà thôi.

Đến lối rẽ, cùng Lâm Xuân, Đỗ Quyên chào một tiếng, rồi cùng Quế Hương đi.

Đến cửa nhà, hắn từ trong giỏ cá bắt ra một con Hồng Lý và một con cá trắm cỏ lớn, nói với Quế Hương: "Cho ngươi! Đừng nói ta keo kiệt không chiếu cố muội muội."

Quế Hương cười nói: "Hai con Hồng Lý tách ra không tốt. Không bằng để lại đây nấu đi, buổi trưa ta ghé đây ăn."

Cửu Nhi vừa nghe, vội thả cá vào giỏ, "Ngươi gọi cô cô tới ăn luôn."

Không phải hắn luyến tiếc, mà là Quế Hương diễn giải với tâm tư khác: không thể phóng sinh, cũng để chúng nó (tức hai con cá chép) chết chung, đồng loạt thoát ly khỏi đường súc sinh (như Đỗ Quyên thường nói) đi đầu thai.

Quế Hương liền cao hứng về nhà kêu nương nàng đi.

Nơi này, Cửu Nhi đem cá về nhà, nương và lão thái thái nhìn cũng nói hôm nay vận khí hắn tốt, có thể bắt được một cặp Hồng Lý sáng rỡ.

Cửu Nhi đắc ý nói: "Còn phải nói. Đây là cùng Đỗ Quyên mới bắt được."

Vợ Đại Mãnh nghe xong, cùng tổ bà bà trao đổi ánh mắt, hỏi: "Đỗ Quyên cũng đi? Không phải ngươi đi cùng Quế Hương sao?"

Cửu Nhi liền đem chuyện Đỗ Quyên túi tôm nói.

Nghe nói sau đó Lâm Xuân cũng tới, vợ Đại Mãnh thở dài, không tiếp tục đề tài này nữa, cầm lấy giỏ cá nói: "Buổi trưa làm cá sốt chua ngọt. Ngươi đi tắm rửa trước đi, tóc đều ướt sũng."

Tâm tình Cửu Nhi bay cao, mạnh mẽ xoay người, đi vào trong.

Lại nói Hoàng gia, tỷ muội Đỗ Quyên về đến nhà, thu thập một phen rồi ăn cơm trưa.

Sau bữa cơm, bởi vì ngày mưa không cần xuống ruộng làm việc, Phùng Thị kêu khuê nữ thêu thùa may vá, đỡ phải ở phòng bếp mốc meo, còn nàng đem tôm rửa sạch, bỏ vào nồi dùng lửa nhỏ sáy tôm trên giường lò.

Ngày mưa nhàn nhã, Đỗ Quyên, Hoàng Tước Nhi và Hoàng Ly thay quần áo sạch sẽ, ngồi ở cửa nhà chính thêu thùa may vá. Hoàng Lão Thực ở một bên tu bổ gùi giỏ bị con chuột cắn phá hư, mấy cha con vừa làm việc vừa nhàn thoại nói giỡn.

Phùng Thị sấy tôm, dùng cái sàng to để đựng, trải tôm ra để ở một bên, đợi nguội hẳn mới gói lại đem cất. Bận xong xong, nàng vào nhà thay đổi một kiện xiêm y sạch sẽ, lại cầm một cái đế giày đi ra.

Hoàng Ly thấy nương cũng tới, vội vàng bưng cái đòn ghế cho nàng ngồi.

Mắt của Phùng Thị không sáng bằng trước kia, ngại trong phòng tối, trực tiếp mang ghế dài ra mái hiên trước nhà ngồi, cùng khuê nữ thêu thùa may vá nói chuyện.

Nàng ngồi ngay hướng đông, đối diện Lâm gia.

Trong cơn mưa bụi, tuy nhà Lâm gia xây chưa xong, nhưng sương phòng cũng rất đồ sộ, nhà mình căn bản không thể so, nàng liền nhìn ngây người, trong lòng thắc mắc: vì sao Lâm gia không đến cửa cầu hôn cho Lâm Xuân?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv