Điền Duyên

Chương 110: Sống được vui sướng mới quan trọng



Vội một lúc, thấy điểm tâm cũng nấu xong, Đỗ Quyên nói với Hoàng Tước Nhi: “Đại tỷ, chúng ta đi ra sau nhìn xem coi đậu hủ làm xong chưa, thuận tiện kêu cha nương về ăn điểm tâm.”

Hoàng Tước Nhi nói: “Ta không đi. Ta đem đồ đi giặt. Ngươi mang Hoàng Ly đi thôi, mang chút khô nai và đậu phộng ngũ vị hương cho tiểu di.”

Đỗ Quyên gật đầu đi vào bếp tìm bát đựng.

Nàng cầm rổ nhỏ cùng Hoàng Ly đi tới nhà tiểu di. Vào sân là thấy trên bãi đất trống phía trước nhà bếp bạy một dãy ghế dài, phía trên để mấy cái khung vuông. Trên hai cái khung vuông là tấm ván gỗ, cái khung cuối cùng dùng một cái ghế nhỏ lật ngược để lên trên. Trên tấm ván gỗ và ghế là phiến đá xanh.

Đây là nén đậu hủ.

Bị phiến đã nặng đè, từ ba cái khung vuông chảy ra dòng nước hơi vàng trong trẻo, chảy vào đường mương trước nhà bếp.

Hoàng Lão Thực và Nhậm Tam Hòa đang đứng trước khung vuông nói chuyện.

Lâm Xuân và Cửu Nhi vừa luyện võ xong, mỗi người bưng một chén lớn đậu hũ nước đường, ngồi xổm dưới mãi hiên ăn. Hai người ướt đẫm mồ hôi, không biết do luyện võ hay là ăn đậu hũ nóng.

Hoàng Ly thấy tư thế áp đậu hủ mới lạ không thôi, bỏ qua Đỗ Quyên, vui vẻ kêu lên: “Cha, đậu hủ làm xong rồi? Chúng ta cũng làm xong điểm tâm. Ta và nhị tỷ tỷ đến kêu ngươi và nương về nhà ăn điểm tâm.”

Đỗ Quyên nghe xong buồn cười không thôi.

Bé gái đem công lao làm điểm tâm quy về “chúng ta”, nàng đương nhiên là một thành viên của “chúng ta“.

Lão Thực cha lại không chút do dự tin tưởng, mặt mày hớn hở khen: “Khuê nữ của ta giỏi, nhanh như vậy đã làm xong điểm tâm?”

Mỗi khi Hoàng Ly nhõng nhẽo với Lão Thực cha, Đỗ Quyên không muốn ở gần, quá ngấy người, nghe xong người nổi hết da gà.

Nàng chào hỏi đám người Nhậm Tam Hòa.

Nhậm Tam Hòa thấy nàng cầm rổ, hỏi là cái gì.

Đỗ Quyên nói: “Ta đem thịt nai và thịt hoẵng làm thành thịt khô. Còn có đậu phộng hầm ngũ vị, mang một chút đến cho tiểu di và tiểu dượng nếm thử.”

Tiểu di Phùng Minh Anh từ phòng bếp đi ra, nghe vậy nói: “Trong nhà chúng ta không phải không có thịt, muốn ăn thịt khô ta tự mình sấy là được. Các ngươi có chút thịt, không dễ làm, đưa tới làm cái gì?”

Cửu Nhi bước lên trước, tiếp nhận rổ cười nói: “Sư nương, Đỗ Quyên muội muội làm hương vị không giống với. Nếu ngươi sợ nàng chịu thiệt, ngươi đưa thêm thịt cho nàng là được. Cái này ta nếm trước xem có ngon hay không.”

Vừa nói, vừa đặt rổ dưới mái hiên, trực tiếp đưa tay bốc một miếng thịt khô bỏ vào miệng, lại bốc mấy hạt đậu phộng bóc vỏ.

Lâm Xuân cũng tiến lên, hỏi: “Ăn ngon không? Không cần hỏi cũng biết là ăn ngon.”

Hắn tự hỏi tự trả lời làm cho Nhậm Tam Hòa và Hoàng Lão Thực đều cười.

Nhậm Tam Hòa nói: “Cửu Nhi nói rất đúng. Đỗ Quyên làm nhất định là ngon. Chúng ta ăn đồ nàng làm trước, rồi lại đưa thêm cho nàng.” Nói xong cũng ngồi xổm xuống ăn.

Phùng Minh Anh vội nói: “Đừng bốc! Chờ ta cầm đũa đến.”

Chờ nàng cầm mấy đôi đũa từ nhà bếp đi ra, mấy người kia đã sớm ăn hết mấy miếng, vừa ăn vừa khen.

Đồ ăn mình làm được người ta khen, Đỗ Quyên khó tránh khỏi có chút đắc ý.

Nhậm Tam Hòa nhìn bé gái cười tủm tỉm, thắt lưng còn đeo tạp dề, quần áo vải thô, trên đầu cột song nha kế, không một món nữ trang, trong lòng nhói một cái, chợt thấy thịt khô trở nên vô vị.

Đỗ Quyên thấy thần sắc hắn thay đổi, vội hỏi: “Hương vị không đúng?”

Khẩu khí hết sức khẩn trương.

Nhậm Tam Hòa lắc đầu, cười nói: “Hương vị rất ngon. Thật là lạ, sao ngươi làm mùi vị lại khác chứ? Chắc là tiểu di ngươi dạy ngươi?”

Nhất thời trăm vạn lỗ chân lông toàn thân Đỗ Quyên đồng loạt mở ra. Cười cong ánh mắt, ra vẻ cao thâm nói: “Đây là bí quyết! Bí quyết Hoàng gia! Không đúng, là Đỗ Quyên bí quyết. Không thể nói.”

Lâm Xuân và Cửu Nhi nghe xong đồng loạt cười.

Đỗ Quyên không chút xấu hổ, lại hỏi: “Tiểu dượng, khi nào đậu phụ khô ép xong? Ta chờ nấu ngũ vị hương đậu phụ khô. Đồ gia vị đều chuẩn bị đủ, mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ cơ hội. Các ngươi chờ coi đi! Ta nấu ngũ vị hương đậu phụ khô nhất định sẽ không giống bình thường, tuyệt đối cực phẩm!”

Nhậm Tam Hòa thấy nàng tươi cười sáng lạn, phảng phất như ánh bình minh mọc sau núi, xoá tan bóng đêm và sương sớm, cười ngạo đất trời, tâm cảnh bỗng nhiên sáng sủa hẳn lên.

Nàng hay cười như vậy, không phải là tốt nhất sao?

Hắn liền mỉm cười nói: “Đậu hủ sẽ nhanh được thôi. Đậu phụ khô còn phải chờ một lát.”

Đỗ Quyên vội nói: “Không vội. Đậu phụ khô phải nén lâu một chút. Đè lâu cho cứng, ăn vào miệng mới nhai đã. Nếu không ép kỹ mềm nhũn, tuy ngon miệng nhưng cũng dễ nát.”

Nhậm Tam Hòa nghe nàng nói tới kinh nghiệm nấu nướng, khóe miệng không nhịn được ý cười, mở rộng.

Bỗng nhiên hắn nói: “Sáng nay ngươi không tới sớm.”

Hắn nói đến chuyện luyện công của Đỗ Quyên.

Đỗ Quyên lúng túng, chê cười nói: “Tiểu dượng, trời này... quá lạnh. Buổi sáng ta không dậy nổi nha! Đợi đầu xuân... đợi đầu xuân ta luyện tiếp.”

Nhậm Tam Hòa trầm mặt giáo huấn: “Ba ngày đánh cá, hai ngày phơi võng! Ngươi làm việc gì cũng chuyên tâm, vì sao với việc này lại không để bụng chứ? Lúc trước là ngươi xin ta, nói muốn tập võ. Ta nói ngươi học thứ khác không được nên chỉ dạy khinh công. Ai ngờ ngay cả cái này cũng lười biếng. Sau này muốn cầu ta làm việc, đừng mơ tưởng ta đáp ứng!”

Đỗ Quyên liên tục gật đầu, nói: “Đúng, đúng. Là chính ta nói muốn tập võ. Sáng mai ta luyện tiếp, nhất định không bỏ nửa chừng. Ta cũng hiểu được tiểu dượng tốt với ta. Không nói chuyện khác, nếu ở trên núi gặp phải lão hổ, có khinh công cũng có thể chạy trốn mà.”

Kỳ thật trong lòng nàng đã hối hận lắm, không biết tại sao lúc trước lại ham mới mẻ chứ?

Cửu Nhi và Lâm Xuân nghe xong ha hả cười to.

Nhậm Tam Hòa cũng cười khổ.

Lúc này, Phùng Thị bưng cái bát đi ra, hướng Đỗ Quyên nói: “Đỗ Quyên, đến, thừa dịp còn nóng uống một chén đậu hũ. Nương nấu món ngươi thích ăn nhất đậu chua xào thịt cay, còn có tôm.”

Đỗ Quyên nghe xong hết sức cao hứng, bước lên phía trước nhận lấy, nói: “Hèn chi ta đang thắc mắc sao không nghe thấy tiếng của Hoàng Ly, thì ra chạy tới phòng bếp ăn món ngon mà không gọi ta một tiếng. Vẫn là nương đối với ta tốt nhất. Uổng ta thương nha đầu kia.”

Phùng Thị lại cười nói: “Nàng hả, bản thân ăn no mới nhớ tới người khác a.”

Lão Thực cha vì tiểu khuê nữ biện hộ: “Hoàng Ly còn nhỏ mà. Nàng nghĩ ngươi muốn ăn thì tự mình đi. Nàng thẳng thắn a.”

Đỗ Quyên múc một miếng đậu hủ ăn, sau đó nói: “Ta không nói với cha. Tim cha đã chạy lên nách rồi (ý nói thiên vị). Trừ bỏ con gái út, trong mắt cha không thấy người nào khác.”

Lão Thực cha nghe xong rất bất an, vội vàng nói: “Đỗ Quyên, cha yêu ngươi nhất, thiên vị chỗ nào đâu? Hoàng Ly còn nhỏ, ta ôm nàng nhiều hơn chút. Khi ngươi còn nhỏ, cha cũng yêu ngươi. Ngươi kêu cha làm cái gì, cha luôn không hai lời...”

Nhìn đáng điều của hắn, Đỗ Quyên cười văng lên.

Nhậm Tam Hòa, Phùng Minh Anh cũng đều cười trộm.

Phùng Thị thấy hắn lải nhải lẩm bẩm thổ lộ không dứt, tức giận quát: “Khuê nữ nói đùa với ngươi, ngươi cũng không hiểu, dong dài như đàn bà. Đừng nói nữa, nhanh thu dọn đi về.” Rồi xách thùng gỗ lớn đến bên người, chuẩn bị đựng đậu hủ.

Mọi người vội vàng lấy đồ đựng đậu hủ. Cửu Nhi và Lâm Xuân cũng muốn đi.

Cửu Nhi bỗng nhớ tới một chuyện, nhìn Đỗ Quyên nói: “Đỗ Quyên, ta mang theo bánh mè tới cho ngươi ăn.” Nói xong quay qua Phùng Minh Anh nói: “Sư nương, gói đồ ta đưa cho ngươi đâu?”

Phùng Minh Anh bật cười nói: “Ngươi sợ ta giấu đi không cho Đỗ Quyên hả?”

Cửu Nhi ngượng ngùng, nhếch miệng cười nói: “Không phải. Ta đưa cho Đỗ Quyên nha!”

Đỗ Quyên vội nói: “Nhà ta cũng làm bánh mè đường. Mẹ nuôi lại phí tâm đưa đến.”

Cửu Nhi khoát tay nói: “Không giống nhau. Cái này không giống bánh mè đường.”

Lâm Xuân thay hắn giải thích: “Bánh này dùng mè làm.”

Phùng Minh Anh cầm gói đồ nhỏ lại, tháo ra, bên trong có một rương gỗ nhỏ tinh xảo, phải nói là hộp gỗ —— thợ mộc thế gia thật phương tiện —— bên trong là một tầng giấy dầu, rồi đến hai hàng bánh mè chỉnh tề.

Phản ứng đầu tiên của Đỗ Quyên là: thực phá sản!

Quả nhiên tất cả đều là dùng mè làm, từng phiến thật mỏng, thoạt nhìn đã thấy mê người.

Mà Đỗ Quyên nói loại khác, nguyên liệu chủ yếu là cơm rang, có thêm chút mè và đậu phộng, làm ra “kẹo mè” hoặc là “kẹo đậu phộng“. Toàn bộ dùng mè hoặc hỗn hơpị đầu phộng đường làm ra loại “kẹo” này. Kiếp trước Đỗ Quyên thường thấy. Đời này, nàng lại cảm thấy thật là quá phá sản.

Cửu Nhi thấy nàng nhìn chằm chằm, thúc giục: “Ngươi nếm thử xem ăn ngon hay không.”

Đỗ Quyên cầm lên một lát, cười nói: “Cái này còn phải hỏi? Khẳng định ăn ngon.”

Há miệng nhẹ nhàng cắn một miếng, xốp giòn, không dính răng, hương vị mè phá lệ nồng đậm.

Nàng lại khen vài tiếng, rồi kêu những người khác thử.

Lúc này, Hoàng Ly ở một bên xông lại, trực tiếp ôm thùng vào trong ngực.

Đỗ Quyên trầm mặt nói: “Buông! Còn ra bộ dáng gì?”

Tật xấu giành ăn của nhà đầu này vẫn không đổi được. Ở nhà cũng thôi, ở bên ngoài thì thật khó coi.

Hoàng Ly thấy nàng sầm mặt, vội ngoan ngoãn buông thùng xuống, lấy lòng nói: “Nhị tỷ tỷ, ta chỉ ăn một khối nhỏ. Đến giờ ăn điểm tâm rồi, ăn nhiều cái này thì điểm tâm sẽ không ngon, với thân thể không tốt.”

Đỗ Quyên vừa bực mình vừa buồn cười: “Còn chưa xong đâu! Ngươi đều hiểu, sao mỗi lần đều như điếc ko sợ súng? Lần sau còn như vậy dạy mãi không sửa, đừng nghĩ nhị tỷ để ý ngươi!”

Hoàng Ly vội vàng nói: “Lần sau sẽ không.”

Phùng Minh Anh cười ngửa tới ngửa lui, nhìn Phùng Thị nói: “Thật là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Hoàng Ly coi trời bằng vung, chỉ có nhị tỷ nàng quản được.”

Phùng Thị trừng tiểu khuê nữ một cái nói: “Đều do cha nàng dung túng.”

Hoàng Lão Thực đang bận rộn, bị điểm danh ngẩng đầu ngơ ngác nhìn mọi người.

Mọi người lại nở nụ cười.

Cửu Nhi thấy Đỗ Quyên thích ăn điểm tâm đó, mừng rỡ không khép miệng, nói với nàng: “Đỗ Quyên, tối 30 ăn cơm tất niên, cùng Lâm Xuân tới nhà của ta, chúng ta múa sư tử cho ngươi xem.”

Đỗ Quyên vội gật đầu.

Cửu Nhi chào sư phó sư nương, nói đi trước, buổi tối lại đến.

Lâm Xuân nhìn Đỗ Quyên hỏi: “Ngươi trở về hay là đợi?”

Đỗ Quyên nói: “Lập tức mang đậu hủ về. Chúng ta đi chung.”

Nàng muốn hỏi hắn, tối qua làm gì để cha hắn mắng hắn.

Lâm Xuân đi rửa tay rồi tới hỗ trợ nhặt đậu hủ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv