Sắc mặt Tám ngón tay điên trầm xuống, anh ta nhìn về phía Triệu Hùng, hơi thở này chính là hơi thở lúc Trần Hùng phát điên lên và giết chết mấy con chó hung ác vào đêm năm đó.
Cho đến tận bây giờ, hơi thở này vẫn khiến cho Tám ngón tay điên cảm thấy rợn người, cứ như thể Trần Hùng của lúc đó không phải là Trần Hùng mà anh ta từng quen biết.
“Trần Hùng, anh đừng manh động!”
Tám ngón tay điên chần chừ một lát rồi đứng dậy, bởi vì anh ta đã gặp phải cảnh tượng sẽ xảy ra tiếp theo, mấy gã đàn ông cao to trước mặt này nhất định sẽ bị Trần Hùng đánh chết giống như những con chó hoang năm đó.
Tám ngón tay điên liền xông lên, muốn ngăn Trần Hùng lại.
Phịch!
Chỉ với một cú đấm, gã đàn ông cao to đứng trước mặt Trần Hùng đã bị anh đánh văng ra, khi sức mạnh to lớn đánh văng gã đàn ông này thì cùng lúc cũng đánh bay mấy gã đằng sau rồi cả đám đồng loạt ngã xuống.
Hơn nữa, cú đấm này được thực hiện trong tình huống Tám ngón tay điên ôm lấy Trần Hùng, nên cú đấm này của Trần Hùng không khiến ai bị mất mạng cả.
“Dạ Tu La.”
Đôi mắt của Trần Hùng đột nhiên trở nên đỏ ngầu, thậm chí từ trong đôi mắt của anh có thể nhìn ra, xung quanh đều là màu của máu.
Duy chỉ có bóng người đang đứng trước mặt lại trở nên đặc biệt rõ ràng trong mắt của Trần Hùng.
Bóng người đó chính là Công Chiến.
Lúc này Công Chiến đã bị dọa cho ngây người, anh ta cầm cái loa trong tay, khuôn mặt ngơ ngác nhìn về phía Trần Hùng.
Còn Trần Hùng ngay lúc này đang nhìn về phía anh ta với đôi mắt đỏ ngầu, khiến cho Công Chiến như có cảm giác bị một con mãnh thú nhìn chằm chằm vậy.
“Đây...chết tiệt đây là người hay là dã thú?”. Truyện Quan Trường
Công Chiến cảm thấy vô cùng hoang mang, cả người anh như như bị đóng băng tại chỗ như một chiếc cọc gỗ.
Mà lúc này, trong mắt của Trần Hùng, Công Chiến hoàn toàn không phải là Công Chiến, mà là một người mặc một áo choàng đen chỉ để lộ ra đôi mắt, người này chính là Dạ Tu La.
Thậm chí khi Trần Hùng nhìn vào cái loa trong tay Công Chiến, bất giác lại xem cái loa kia như là một quả bom.
“Dạ Tu La, anh đừng hòng làm tổn thương những người thân nhất của Trần Hùng tôi.”
Vừa dứt lời, trong nháy mắt Trần Hùng đã tiến đến trước mặt Công Chiến, bóp chặt lấy cổ đối phương, sau đó nhấc anh ta lên.
Hụ hụ hụ!!!
Sắc mặt của Công Chiến trong phút chốc đã trở nên trắng bệch, não anh ta bắt đầu thiếu dưỡng khí, đầu óc trở nên trống rỗng, thậm chí anh ta còn cảm thấy linh hồn của mình sắp rời khỏi cơ thể rồi.
“Trần Hùng, dừng tay.”
Tám ngón tay điên đứng một bên hét lớn, anh ta muốn gỡ lấy tay của Trần Hùng ra, nhưng lại phát hiện tay của Trần Hùng lúc này giống như một cái kìm bấm, cho dù Tám ngón tay điên có dùng hết toàn bộ sức lực cũng không cách nào gỡ tay của Trần Hùng ra được.
Lúc này, Công Chiến đã chạm đến bờ vực của cái chết.
Mà trong mắt Trần Hùng, người mà anh đang bóp chặt lấy lúc này chính là Dạ Tu La, anh không có ý định nương tay, anh muốn trực tiếp bóp chết Công Chiến.
“Trần Hùng...Trần Hùng!”
Lúc này, Lâm Ngọc Ngân và Lưu Ánh Nguyệt bọn họ cũng bị dọa cho khiếp sợ, bởi vì bọn họ cũng không ngờ rằng Trần Hùng đột nhiên lại biến thành bộ dạng như vậy, giống như đã hoàn toàn biến thành một người khác.
Tuy nhiên, cho dù là tiếng kêu của Lâm Ngọc Ngân và Lưu Ánh Nguyệt bọn họ cũng không thể khiến cho Trần Hùng tỉnh lại. Cho đến khi...
“Oa oa…”