Không chỉ những khách du lịch cảm thấy khó tin, ngay cả Lâm Ngọc Ngân và Lưu Ánh Nguyệt bọn họ cũng cảm thấy khó hiểu.
Đoàn du lịch lừa du khách cũng không còn là chuyện gì khan hiếm nữa, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ bị lừa như vậy.
Trong chốc lát, toàn bộ khách du lịch trên xe đều bắt đầu có phản ứng.
Chẳng trách những món ăn lúc nãy ở trong nhà hàng hay là trạm phục vụ đều vừa rẻ vừa cay vừa mặn như vậy, hơn nữa lại còn không bán nước.
Hóa ra bọn họ sớm đã nghĩ ra cách này để lừa du khách rồi.
Bây giờ khách du lịch trên xe ai nấy đều đã khát không chịu nổi nữa rồi, mọi người đều muốn uống nước, nhưng Công Chiến lại cố ý bán một chai nước với giá một triệu bốn trăm nghìn một chai, trong khi giá nhập vào chỉ mấy nghìn đồng.
Trên xe khách tổng cộng có hơn sáu mươi người, nếu mỗi người mua một chai, vậy thì sẽ thu về được hơn trăm triệu đồng.
“Thật là thâm hiểm, bây giờ đoàn du lịch vì muốn lừa tiền mà làm ra đủ trò.”
Trước tình huống này, ngay cả Tám ngón tay điên cũng không chịu nổi, anh ta ấn mạnh thái dương vài cái rồi liên tục lắc đầu.
Còn mẹ vợ Lưu Ánh Nguyệt, xưa nay tính cách luôn thẳng thắn và nóng tính bây giờ lại càng tức giận hơn: “Ôi giời ơi, tưởng rằng lần này sẽ đi cùng với đoàn du lịch đáng tin cậy, ai ngờ rằng lại thâm hiểm như vậy.”
Vừa nói, Lưu Ánh Nguyệt vừa nhìn về phía Lâm Ngọc Ngân, nói: “Ngọc Ngân, chúng ta bây giờ có tiền, nhưng số tiền này cũng không phải là từ trên trời rơi xuống, chúng ta tuyệt đối không được mua loại nước này.”
Còn về Trần Hùng, anh cứ luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài, dường như anh hoàn toàn không hề để ý đến tình hình ở trong xe.
Trong khoảng thời gian này, Trần Hùng quả thực có chút không bình thường, vì bây giờ anh đã có người thân bạn bè nên có thể là lý do tại sao Dạ Tu La lại gây áp lực lớn cho anh như vậy.
Hơn nữa, kể từ tối hôm trước, khi Tám ngón tay điên nói với Trần Hùng về chuyện đàn chó hung ác năm đó, ký ức của anh dần dần trở nên sâu sắc hơn.
Sáu năm trở lại đây, anh đều ở nước ngoài, dường như anh đã ở trong trạng thái đó rất nhiều lần, trạng thái có chút mất kiểm soát.
Đến thời điểm hiện tại, sự không hài lòng này đã lan rộng ra toàn bộ xe khách và gần như sắp vượt ra khỏi tầm kiểm soát.
Còn Công Chiến lúc này đã lộ rõ bộ mặt thật của mình rồi.
Dáng vẻ nhiệt tình vui vẻ ban đầu của anh ta bây giờ lại trở nên hung dữ như một kẻ cuồng bạo lực: “Đừng cãi nhau nữa.”
Âm thanh phát ra từ loa có chút chói tai, nhưng không có nhiều người để ý đến, mọi người vẫn tranh cãi ríu ra ríu rít.
Sau đó, Công Chiến mới bắt đầu nói lời thô lỗ: “Chết tiệt, đừng cãi nhau nữa, tai bị điếc hết rồi à?”
Vừa nói, Công Chiến còn cố ý hướng về phía người ngồi bên cạnh, đập đập cái loa cầm trong tay.
Một luồng âm thanh chói tai vang ra, tràn ngập toàn bộ xe khách.
Chít.
Ngay lập tức, chiếc xe khách vốn ồn ào liền trở nên im lặng.
Ngay cả Lâm Thanh Thảo cũng bị dọa cho giật mình, bất giác bịt lấy lỗ tai của mình, sau đó nhìn chằm chằm vào Lâm Ngọc Ngân với khuôn mặt sợ hãi.
Lâm Ngọc Ngân nhanh chóng bế Lâm Thanh Thảo vào lòng, không ngừng an ủi Thanh Thảo đừng sợ.
Công Chiến thấy trong xe đã yên lặng trở lại, anh ta liền hừ lạnh một tiếng, sau đó đưa cái loa lên miệng một lần nữa, cuối cùng lắc lư chai nước khoáng trên tay và nói: “Giới thiệu với mọi người một chút, đây là nước khoáng tinh khiết do bên chúng tôi đặc biệt sản xuất, nguyên liệu được lấy từ mạch nước suối trên núi Bồng Lai, và thông qua nhiều lần thanh lọc đã được đóng gói.”
“Uống xong có thể sảng khoái tinh thần, kéo dài tuổi thọ, vì thế nên đây tuyệt đối không phải là loại nước khoáng có giá mua vào chỉ vài nghìn đồng một chai như mọi người nói.”
“Chúng tôi nhập vào loại nước này đã là hơn một triệu một chai rồi, chúng tôi bán một chai cũng chỉ kiếm được của mọi người mấy trăm nghìn thôi. Mẹ kiếp, đừng có mà không biết xấu hổ như vậy, hơn nữa bây giờ mọi người ai nấy cũng đã khát khô cả cổ họng rồi, tôi có thể bảo đảm rằng, mọi người chỉ cần uống một ngụm là sẽ không khát nữa.”