Điện Đức Hoàng

Chương 929: Sự thật năm đó



Trần Hùng đưa cho anh ta một điếu thuốc, nhân tiện châm giúp anh ta luôn.

Cả hai hút một hơi sâu, sau đó Tám ngón tay điên liền bóp tắt điếu thuốc trên tay, quay người lấy điếu thuốc trên tay của Trần Hùng.

Anh ta hút điếu thuốc của Trần Hùng một hơi thật sâu, rồi lại lần nữa về tay Trần Hùng, mà Trần Hùng cũng hút hai hơi rồi đưa lại cho Tám ngón tay điên.

Hai người họ cùng nhau hút một điếu thuốc, sau đó nở nụ cười.

“Thời gian thật sự trôi qua quá nhanh, chỉ chớp mắt, đã bảy tám năm rồi.”

Tám ngón tay điên nhìn bầu trời đêm phía xa, phát ra tiếng thở dài đầy cảm khái.

“Đúng vậy.”

Trần Hùng cũng thở dài một tiếng: “Năm đó, chúng ta ở trên đường phố, lấy được cái bánh bao thì mỗi người một miếng, nhặt được trong đống rác một điếu thuốc, cũng như bây giờ vậy mỗi người cùng nhau hút một hơi.”

“Haha, vốn dĩ lúc đầu anh đâu có biết hút thuốc.” Tám ngón tay điên như nhớ ra chuyện gì đó rất thú vị: “Tôi vẫn nhớ rõ lần đầu tiên anh hút thuốc, suýt chút nữa đã bị chết ngạt.”

“Thật ra bây giờ tôi cũng không biết hút, chẳng qua là đôi có vài chuyện không muốn quên đi, nên tôi luôn mang theo một gói.”

“Ừ.”

Hiếm khi Tám ngón tay điên nghiêm túc được một lúc, nói: “Trần Hùng, dù sao tôi cảm thấy có một lúc nào đó, anh phải cần đến ni-cô-tin chuyên dùng để gây tê, rốt cuộc là mấy ngày qua anh đã xảy ra chuyện gì, tôi luôn cảm thấy dường như anh đã thay đổi.”

“Anh của mấy ngày này, khiến cho tôi nhớ lại một chuyện cũ của năm đó, anh còn nhớ ngày đó lúc chúng ta bị một bầy chó dữ đuổi theo không?”

“Nhớ được một ít.”

Trần Hùng trả lời: “Lúc ấy chúng ta giành ăn với bầy chó dữ trên đường, sau đó bị bầy chó dữ đó dí chạy vài con phố, nhưng mà tôi nhớ rõ là lúc ấy tôi ngã một phát rồi bất tỉnh luôn.”

“Khi tôi tỉnh dậy, tôi thấy anh đang bảo vệ bên cạnh tôi, mà cả ba bốn con chó dữ đều nằm chết trước mặt chúng ta.”

“Thật ra tôi vẫn luôn muốn biết, anh đã làm như thế nào, chỉ một mình mà tự tay giết hết lũ chó hung dữ kia?”

Nhưng mà, câu nói kế tiếp của Tám ngón tay điên thế mà lại khiến cho Trần Hùng khẽ giật mình: “Trần Hùng, chuyện này tôi vẫn luôn lừa anh, vì tôi không biết nên nói ra sự thật với anh thế nào, nhưng bây giờ, tôi không thể không nói.”

“Sự thật là gì?” Trần Hùng hoài nghi hỏi.

“Thực ra lũ chó dữ đó hoàn toàn không phải do tôi giết, mà là anh.”

“Tôi?” Trần Hùng sửng sốt, nói: “Anh đang nói đùa cái gì vậy, lúc đó rõ ràng là tôi đã ngất đi, hơn nữa lúc tôi té xuống đất chắc hẳn đã bị lũ chó dữ kia cắn, khi tỉnh dậy khắp người đều là dấu răng, làm sao có khả năng tôi giết được lũ chó đó?”

“Là anh.”

Tám ngón tay điên trả lời rất chắc chắn: “Những dấu răng trên người của anh, là do lúc đánh nhau với lũ chó đó đã bị cắn, hơn nữa có thể anh đã quên, lúc đó trên miệng anh đầy máu tươi, là bởi vì anh đã cắn đứt cổ của hai con chó.”

Vẽ mặt của Trần Hùng đột nhiên trở nên rất nghiêm trọng: “Tám ngón tay điên, anh thật sự không đùa với tôi chứ?”

“Không.”

Tám ngón tay điên giơ ba ngón tay phải của mình lên, nói: “Tôi có thể thề với trời, lúc đó anh giống như bị ma nhập, đôi mắt anh đỏ như máu thực sự trông chẳng khác gì ác ma cả.”

“Lúc ấy tôi đã bị anh dọa đến phát sợ, hơn nữa sau này mỗi khi tôi ngủ thì thường xuyên sẽ mơ tới bộ dáng đêm hôm đó của anh.”

“Trần Hùng, chẳng lẽ đối với chuyện đêm hôm đó, anh thực sự không nhớ một chút gì sao? Tôi cứ nghĩ là anh nhớ, chỉ là không muốn đề cập đến mà thôi, nên tôi cũng không hỏi anh những chuyện này.”

Trần Hùng rất trực tiếp lắc đầu: “Tôi thực sự không biết.”

Tám ngón tay điên cau mày nói: “Tôi luôn cảm thấy anh không giống với người thường, Trần Hùng, mấy năm nay ở nước ngoài, anh có xảy ra chuyện tương tự như vậy không? Ví dụ như đột nhiên mất trí nhớ, mà trong quá trình mất trí nhớ, thật ra là anh như trở thành một con người khác?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv