Trong vòng vài giây, Bôn Lôi liên tục giáng cho Kiều Tùng Bác hàng chục đòn nặng nề
Cuối cùng, Bôn Lôi đã nhảy cao lên không trung và tung chưởng cuối cùng của mình xuống, như một đòn sấm sét, giáng mạnh vào trán Kiều Tùng Bác.
Bùm!
Kiều Tùng Bác như thể bị năm đòn sét đánh vào đỉnh đầu một lượt. Não của ông ta lập tức trống rỗng, máu chảy ra từ miệng, mũi và thậm chí cả hai tai.
Phụt một tiếng, Kiều Tùng Bác đã quỳ trên mặt đất, đầu gục xuống và rồi không đứng dậy nữa.
Bôn Lôi thu tay lại, nhìn Kiều Tùng Bác đang quỳ trên mặt đất lần nữa. Sau đó ông ta ôm tay cúi đầu chào. Đây là sự tôn trọng cơ bản nhất của một cường giả đối với một cường giả khác.
"Ông Lôi."
Cùng Kỳ và Hỏa Phượng bước tới đây, và kính cẩn chào một tiếng “ông Lôi”.
"Ừm."
Bôn Lôi thờ ơ đáp lại, sau đó quay lại nhìn Kiều Tiết Dũng, lúc này đang đứng sang một bên.
Lúc này, Kiều Tiết Dũng lại cầm sẵn một con dao găm trong tay. Vẻ mặt vẫn hung ác như ma quỷ, anh ta cầm con dao găm này đi tới trước mặt Kiều Tùng Bác, chuẩn bị đâm vào ngực ông ta.
Bôn Lôi cau mày, nắm lấy cổ tay Kiều Tiết Dũng, lạnh lùng nói: "Cậu muốn làm gì?"
Kiều Tiết Dũng hung tợn nói, "Tôi muốn ông ta chết."
"Ông ta không sống nổi nữa rồi, tôi sẽ không để cậu tiếp tục sỉ nhục ông ta nữa."
"Một cường giả chân chính, phải có được sự tôn trọng mà ông ta xứng đáng"
Nếu đổi thành người khác ngăn cản, Kiều Tiết Dũng nhất định sẽ bạo phát tại chỗ, nhưng lúc này người cản anh ta lại là Bôn Lôi. Kiều Tiết Dũng không dám phản kháng.
Dù không muốn nhưng cuối cùng Kiều Tiết Dũng vẫn không nói gì, ném con dao găm trên tay xuống đất.
"Đi thôi, hiện tại mọi trở ngại đều đã được loại trừ. Một tuần nữa sẽ đến đại hội tế tổ ba năm một lần của nhà họ Kiều. Đến lúc đó, không ai có thể ngăn cản cậu trở thành người đứng đầu của nhà họ Kiều này nữa"
Gương mặt Kiều Tiết Dũng trở nên điên cuồng. Cậu ta nhìn lên bầu trời, để cho cơn mưa lớn trút nước xuống, gột rửa đi khuôn mặt.
Trong đầu cậu ta, liên tục hiện ra cảnh tượng về những chuyện cậu ta đã trải qua trong suốt bao năm.
Tất cả sự sỉ nhục, tất cả sự nhẫn nhịn đó luôn đợi có ngày được bùng nổ.
Ngày này cuối cùng cũng đến!
Ngay sau khi Kiều Tiết Dũng, Bôn Lôi và những người khác rời đi, một số thành viên nhà họ Kiều mới bước vào Võ quán Kiều Thị. Họ dùng một chiếc ô tô chở Kiều Tùng Bác ra ngoại ô.
Lúc này, trong một rặng núi hoang vu ở ngoại ô, vài người đang đào một cái huyệt lớn.
Việc này Kiều Tiết Dũng đã ra lệnh người chuẩn bị từ sớm. Ông ba nhà họ Kiều không hài lòng với hiện tại, muốn rời khỏi nhà Kiều để đi xa tìm kiếm loại võ thuật cao siêu hơn. Vì vậy ông đã rời hỏi nhà họ Kiều mà không từ biệt, và sẽ mãi mãi không bao giờ trở về.
Đối với cách nói này, chắc chắn không có nhiều người tin, nhưng có tin hay không cũng không sao. Hiện tại nhìn khắp toàn bộ nhà họ Kiều, không còn ai dám khiêu chiến với Kiều Tiết Dũng nữa.
Lúc này đã gần nửa đêm, cơn mưa lớn vẫn đang tiếp diễn.
Mưa tiếp tục rơi xuống từ trên không, cuốn trôi đất cát đi hết lớp này đến lớp khác.
Hai tên thanh niên nhấc thi thể của Kiều Tùng Bác lên rồi ném xuống huyệt. Mấy người bên cạnh thì không ngừng lấp đất lại.
"Chà, thôi cứ thế này đi. Dù sao nơi hoang vu này cũng không có ai đến”
"Trời mưa to như vậy, mọi người mau mau về nhà với vợ thôi nào, đừng ở đây khổ sở nữa."