Lúc này, Kiều Tiết Dũng hoàn toàn không cần phải giả vờ làm gì, thực sự cậu ta đến đây, mục đích chính là muốn nói cho Kiều Ngọc Trân và Kiều Tùng Trác biết, Kiều Tiết Dũng muốn làm chủ nhà họ Kiều.
Hơn nữa, cậu ta căn bản không phải tìm hai người bọn họ để thương lượng, mà là muốn nhận được sự khẳng định chính xác của bọn họ.
“Kiều Tiết Dũng, cậu rất can đảm, cậu đúng là lòng muông dạ thú.”
Kiều Tùng Trác không ngờ Kiều Tiết Dũng lại phản ứng như vậy, cho nên cuối cùng vẫn là nhịn không được.
Lúc này, Kiều Tiết Dũng đã tháo bỏ lớp ngụy trang, vậy thì Kiều Tùng Trác cũng không cần tiếp tục giả bộ nữa.
“Ha ha, lòng muông dạ thú?”
Kiều Tiết Dũng ha ha cười: “Chú hai, vừa nãy không phải bản thân chú nói mình không có năng lực đảm nhận vị trí chủ nhà nhà họ Kiều sao, tại sao, nhanh như vậy đã nuốt lời rồi?”
Kiều Tùng Trác nhất thời không nói lên lời.
Còn Kiều Ngọc Trân đứng một bên nói: “Kiều Tiết Dũng, cậu là con riêng của anh cả, bất luận thế nào đi nữa, vị trí chủ nhà nhà họ Kiều, cũng không đến lượt cậu.”
Nhắc tới hai chữ con riêng, tinh thần Kiều Tiết Dũng dường như bị kích thích rất nhiều.
Trong chốc lát, luồng khí cuồng bạo trên người Kiều Tiết Dũng dường như càng nặng nề hơn, ánh mắt của cậu ta, giống như một con dã thú.
“Con riêng, mẹ kiếp, cũng là con trai của Kiều Tùng Châu.”
“Vị trí chủ nhà nhà họ Kiều, là thuộc về Kiều Tiết Dũng tôi đây, tôi đến chỉ để thông báo cho các người một tiếng, chứ không phải muốn xin sự đồng ý của các người.”
“Kiều Tiết Dũng, cậu thật điên rồ.”
Kiều Tùng Trác vô cùng tức giận, Kiều Ngọc Trân đứng bên cạnh toàn thân cũng khẽ run lên vì tức.
“Không phải tôi quá điên rồ, mà là các người già rồi.”
Kiều Tiết Dũng nhìn liếc qua Kiều Ngọc Trân và Kiều Tùng Trác một lượt: “Nhà họ Kiều hiện nay, là thế giới của người trẻ tuổi, nếu các người nghe theo tôi, tôi có thể bảo đảm cuộc đời còn lại của các người sẽ không có gì phải lo lắng, nhưng nếu các người dám chống đối tôi, vậy đừng trách tôi không khách khí với các người.”
“Đồ khốn.”
Kiều Tùng Trác đập tay vào tủ rượu bên cạnh, to tiếng hét lên: “ Người đâu đến đây!”
Ngoài cửa, mười mấy tay cao thủ của Kiều Tùng Trác lập tức xông vào trong.
“Bắt tên không biết trời cao đất dày này cho tôi, tôi muốn xem xem, một đứa con hoang như cậu, có bản lĩnh gì để đấu lại tôi, muốn tranh vị trí chủ nhà nhà họ Kiều với tôi.”
Một nhóm mười mấy vị cao thủ vây quanh Kiều Tiết Dũng, đùng đùng sát khí.
Tuy nhiên, Kiều Tiết Dũng không hề hoảng sợ, không những không hoảng sợ, mà ngược lại còn cười lớn.
Tiếng cười của cậu ta đầy kiêu ngạo, như thể cậu ta hoàn toàn không để những cái gọi là cao thủ này vào mắt.
“Kiều Tùng Trác, dựa vào số người ít ỏi này của ông, cũng muốn đối phó với tôi sao?”
“Các người có phải có ý nghĩ viển vông quá rồi không.”
Gân xanh trên trán của Kiều Tùng Trác từng đường từng đường nổi lên, gầm lên một tiếng: “Bắt lấy cậu ta, nếu như cậu ta dám phản kháng, trực tiếp giết chết.”
“Ha ha ha ha.”
Kiều Tiết Dũng lại cười to lên: “Đã nói rồi, ông đây là suy nghĩ quá viển vông rồi.”
Bụp…
Lời nói vừa phát ra, đã nghe thấy một tiếng va chạm nặng nề vang lên trong không trung, tiếp theo là tiếng hét của một tay cao thủ của Kiều Tùng Trác.
Tên cao thủ này cả người bay ngược lên, đập mạnh vào bức tường bên kia.
Tiếp theo lại có mấy tiếng bụp bụp bụp, lại là tiếng hét của mấy tên cao thủ và nằm trên đất.