Trần Hùng dùng ánh mắt như nhìn mấy thằng ngu nhìn một lượt hai mươi hai người cầm quyền ngồi quanh cái bàn tròn ở bên cạnh, giọng điệu thì chứa đầy vẻ xuýt xoa.
“Tôi nói mấy người các ông, ai ai cũng ngu như lừa vậy, làm thế nào mà trở thành chủ của một gia tộc vậy chứ hả?”
“Đánh địa chủ để phân ruộng đất? Đây chẳng phải là để các ông đánh trận đầu, thành cái bia đỡ đạn sao?”
Dự định của Kiều Tiết Thanh quả thật là nghĩ rất đẹp, lần này anh ta đến tỉnh Tam Giang này để đối phó với Viên Trọng Chi và Trần Hùng, mang theo mấy chục người của gia tộc đến, nhưng mà với một chút người như thế, muốn đối phó với Viên Trọng Chi và Trần Hùng thì vẫn là không thể nào.
Thế nên anh ta mới muốn để cho hai mươi hai người cầm quyền này đưa các cao thủ dưới tay của bọn họ đến đánh trận đầu tiên, đợi đến khi bọn họ cùng với Viên Trọng Chi và Trần Hùng liều mạng gần xong rồi thì mới đi làm con chim sẻ chực sẵn phía sau đó.
Đến lúc đó, bất luận là bên của Trần Hùng và Viên Trọng Chi, hay là bên của hai mươi hai người cầm quyền này thì đều đã bị tổn thất nghiêm trọng, chỉ có anh ta, Kiều Tiết Thanh trở thành ngư ông đắc lợi mà thôi.
Những người ở đây thì kỳ thực cũng không phải là thằng ngu, vừa rồi cũng đã có người đề ra vấn đề này.
Chỉ là bọn họ vẫn còn kiêng nể thực lực mạnh mẽ của nhà họ Kiều, thế nên sau cái nhìn của Kiều Tiết Thanh, bọn họ cũng chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi, tiếp nhận đề nghị của Kiều Tiết Thanh.
Nhưng mà lúc này lớp giấy bọc đột nhiên đã bị Trần Hùng lột trần, mọi người ở đây như muốn bùng nổ.
Kiều Tiết Thanh không ngờ là Trần Hùng bọn họ sẽ đột ngột xuất hiện ở đây lúc này, bây giờ trong mắt của anh ta đã đầy sát khí.
“Các người, tại sao lại xuất hiện ở nơi này.”
“Đương nhiên là có người đã bí mật nói cho chúng tôi biết rồi.”
Trần Hùng giơ lên chiếc điện thoại trong tay, cười híp cả mắt nhìn về phía bên cạnh của Kiều Tiết Thanh: “Nếu như mà tôi đoán không sai, lần trước, chuyện liên quan đến con heo mập đó, anh nhất định là đã nghi ngờ người bên cạnh mình rồi đúng không?”
“À, ông quản gia của anh đâu rồi, sao lại không đến đây, lẽ nào anh lại nghi ngờ là ông ta đã tố giác anh nên đã giải quyết ông ta rồi à?”
Những lời nói này của Trần Hùng làm Kiều Tiết Thanh nghe mà thấy vô cùng chối tai, bởi vì tất cả mọi chuyện đều đúng như Trần Hùng đã nói.
Nhưng mà bây giờ Kiều Tiết Thanh đã hiểu ra, Hồ Mạc Văn không phải là người đã tiết lộ bí mật, anh ta đã giết nhầm người rồi.
“Láo xược.”
Kiều Tiết Thanh đột nhiên đập tay xuống chiếc bàn tròn lớn đó, đứng phắt dậy.
“Được, rất tốt, tôi vốn cũng đang nghĩ làm thế nào mới có thể bắt được hết tất cả các người, thật không ngờ là các người thì lại chủ động đến tận cửa như thế này.”
“Như thế này cũng giúp tôi giảm bớt được không ít phiền phức, các người đã tự mình đi đến tận cửa như thế này, vậy thì ngày hôm nay toàn bộ các người để bỏ mạng ở lại đây đi.”
Nói đến đây, sắc mặt của Kiều Tiết Thanh đã càng ngày càng trở nên dữ tợn, bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống mấy người Trần Hùng vậy.
Nhưng mà, lúc này Viên Trọng Chi thì lại cười ha hả: “Kiều Tiết Thanh, chúng tôi đều đã dám đến đây, cậu cho là cậu có thể trở thành đối thủ của chúng tôi sao?”
“Cậu vẫn chưa nắm rõ được tình hình đúng không? Tại sao bên ngoài cái khách sạn này, rõ ràng là có mấy chục cao thủ của nhà họ Kiều cậu canh gác, mà chúng tôi lại có thể hiên ngang lên đến đây được, lẽ nào cậu không nghĩ ra là, làm thế nào mà chúng tôi có thể lên đến được đây à?”
Những lời nói của Viên Trọng Chi giống như là một trận sấm sét, trong nháy mắt đã khiến cho toàn bộ những người đứng đầu này trở nên vô cùng kích động.
Đúng thế, bên ngoài rõ ràng là có mấy chục cao thủ của nhà họ Kiều canh gác, vốn là đến một con ruồi cũng không thể bay vào đây được.
Nhưng mà đám người của Trần Hùng và Viên Trọng Chi làm thế nào lại có thể đi vào đây được?
Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt cũng đã trở nên vô cùng hoảng loạn rồi, nhưng mà Kiều Tiết Thanh thì lại như đã ý thức được điều gì đó, anh ta bất giác cầm máy bộ đàm ra.
“Phía dưới có chuyện gì vậy?”
Nhưng mà, không hề có bất cứ câu trả lời nào, đầu bên kia chỉ vang lên tiếng sóng điện rất hỗn tạp.
Kiều Tiết Thanh vứt chiếc bộ đàm trong tay đi, dùng tốc độ nhanh nhất lao đến bên cửa sổ.