“Ngọc Thanh sẽ vươn ra quốc tế trong tương lai, vì vậy nó phải có các ngành công nghiệp khác làm nền tảng và hỗ trợ, như vậy mới có đủ sức cạnh tranh mạnh mẽ.”
“Ừ.” Lâm Ngọc Ngân gật đầu.
“Ngoài ra thông báo cho Phùng Tuyết, anh dự định đầu tư cho cô ấy một bộ phim chế tác lớn, để cô ấy chuẩn bị tinh thần.”
“Thật hả?” Lâm Ngọc Ngân phấn khích nhìn Trần Hùng, ánh mắt tràn đầy mong đợi.
“Đương nhiên là thật.” Trần Hùng bật cười trả lời: “Hơn nữ đến khi Tinh Tú chính thức về dưới trướng của Ngọc Thanh, em sẽ được coi là bà chủ thực sự của Phùng Tuyết.”
“Tới lúc đó, em muốn bao bọc cô ấy như thế nào, muốn cho cô ấy bao nhiêu tài nguyên, đều là do em quyết định.”
“Cảm ơn anh, ông xã.”
Lâm Ngọc Ngân vui vẻ hôn lên má Trần Hùng một cái.
Khi hai người đang tay nắm tay, chuẩn bị về đến nhà, thì điện thoại của Trần Hùng vang lên một hồi chuông.
Cũng giống như lần trước, điện thoại hiển thị một tin nhắn nặc danh: “Tối nay, tại khách sạn Khung Đỉnh ở Tân Thành Tam Giang, Kiều Tiết Thanh triệu tập người của 22 gia tộc đứng đầu ở Tam Giang để mở một cuộc họp, lên kế hoạch tổng tấn công vào thành phố Bình Minh và nhà họ Viễn.”
Vẻ mặt của Trần Hùng bỗng nhiên trầm xuống: “Kiều Tiết Thanh còn đích thân đến Tam Giang, quả nhiên không hổ danh là cậu cả nhà họ Kiều, làm việc giống như là sấm rền gió cuốn.”
“Làm sao vậy, ông xã?”
Lâm Ngọc Ngân ở bên cạnh nhìn thấy sắc mặt của Trần Hùng không đúng, lập tức hỏi.
“Xảy ra chút chuyện nhỏ.” Trần Hùng trả lời: “Bà xã, bây giờ anh phải đi tới tỉnh thành tìm chú Viễn, em không cần lo lắng cho anh, một chút chuyện cỏn con, anh có thể giải quyết xong rất nhanh.”
Lâm Ngọc Ngân đã quen với tình huống như vậy, cô cũng không có khả năng ngăn cản bất cứ thứ gì, hơn nữa mỗi một chuyện mà Trần Hùng làm, đều có lý do của anh.
“Ừ.” Lâm Ngọc Ngân gật đầu: “Cẩn thận một chút.”
“Ừ.”
Trần Hùng khởi động xe, một mạch phóng về phía tỉnh thành, lúc đi trên đường, anh lại gọi điện cho Hoàng Phương, dặn toàn bộ thành viên thuộc Hang Sói chuẩn bị chu đáo, lúc nào cũng sẵn sàng thực hiện nhiệm vụ.
Vào lúc này, bên phía biệt thự nhà họ Viễn, Viễn Trọng Chi đang ở bên sân nhà Ngụy Tuấn, nhìn ông ta chém đao.
Tuy rằng Viễn Trọng Chi miệng vẫn luôn nói không muốn đến đây làm bóng đèn điện, nhưng thực tế, trong lòng của Viễn Trọng Chi từ đầu đến cuối vẫn luôn lo lắng cho Ngụy Tuấn, do đó mỗi khi ông ấy có thời gian rảnh rỗi, liền đến đây xem.
Trần Hùng đến biệt thự nhà họ Viễn, trực tiếp tìm thấy bên này.
“Hùng, cháu đến rồi.” Nhìn thấy Trần Hùng đi tới, Viễn Trọng Chi lập tức chào hỏi anh, và Ngụy Tuấn cũng dừng đao trong tay lại.
Vừa rồi lúc anh đến, đã gọi điện thoại trước cho Viễn Trọng Chi để nói rõ tình hình, cho nên bây giờ thấy Trần Hùng tới đây, Viễn Trọng Chi cũng không cảm thấy bất ngờ.
“Chú Viễn, tìm ra biện pháp đối phó chưa?” Trần Hùng hỏi.
Viễn Trọng Chi cười nói: “Chuyện này, không cần biện pháp đối phó gì cả.”
“Lúc trước, nhà họ Kiều liên tục bị tổn thất lớn trong tay chúng ta, chú cũng đã sớm đoán trước bọn họ sẽ đi tới bước này, cho nên chú đã chuẩn bị xong mọi thứ từ trước.”
“Chỉ là chú không ngờ, Kiều Tiết Thanh này lại thu mua nhiều gia tộc ở bên phía Tam Giang như vậy.”
“Cũng may là chúng ta nhận được tin tức trước, còn có thời gian đi cản trở, nếu không hơn hai mươi gia tộc này liên kết với nhà họ Kiều để tấn công chúng ta, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.”
Toàn bộ tỉnh Tam Giang, hơn chục thành phố cấp tỉnh, có hàng trăm gia tộc lớn nhỏ, vậy mà nhà họ Kiều có thể nhanh chóng tập hợp nhiều gia tộc như vậy, quả thực có thể chứng tỏ thực lực của nhà họ Kiều và thủ đoạn của Kiều Tiết Thanh.