Hồ Mạc Văn sửng sốt, phì phà một tiếng rồi quỳ xuống trước mặt Kiều Tiết Thanh: “Cậu chủ, tôi, Hồ Mạc Văn xin thề với trời, tôi hoàn toàn không làm bất cứ điều gì có lỗi với cậu và nhà họ Kiều.”
Kiều Tiết Thanh tiếp tục lấy khăn giấy lau tay, nhàn nhạt nói: “Ông có hai con trai, một con gái, con gái lớn đang ở nước ngoài làm ăn, năm ngoái bị lỗ không ít tiền, đúng không?”
“Con trai thứ hai đang du học ở Canada, hàng năm cũng cần một khoản tiền lớn.”
“Về phần con trai thứ ba của ông, anh ta là một con bạc, hai năm nay, e rằng tất cả của cải của ông đều bị lấy đi hết.”
Nói tới đây, Kiều Tiết Thanh thở dài một tiếng: “Hồ quản gia, ông nói xem tại sao ông lại sinh ra ba kẻ bỏ đi như vậy? Tôi rất tò mò, ba đứa con phá gia chi tử của ông một năm tốn ít nhất cũng gần chục tỉ, nhiều tiền như vậy, rốt cuộc ông lấy ở đâu ra?”
Hồ Mạc Văn trái tim run lên, ông ta không ngờ Kiều Tiết Thanh lại phái người đi điều tra mình, nói không chừng, những năm qua Hồ Mạc Văn làm quản gia của Kiều Tiết Thanh, đã bí mật kiếm được không ít tiền.
Tuy nhiên, nhà họ Kiều là một doanh nghiệp lớn, cũng không quan tâm đến chuyện cỏn con đó, cho nên Kiều Tiết Thanh từ trước đến nay vẫn luôn mắt nhắm mắt mở, không tính toán với Hồ Mạc Văn.
Nhưng mà lần này, Kiều Tiết Thanh rõ ràng là rất nghiêm túc.
“Hồ quản gia, tôi có một suy đoán táo bạo, không biết Hồ quản gia có hứng thú nghe không?”
Cả người Hồ Mạc Văn run lên, nơm nớp lo sợ nói: “Xin cậu chủ cứ nói.”
Kiều Tiết Thanh ném khăn giấy vào thùng rác bên cạnh, nói: “Lần này tôi phái ông đến nhà họ Viễn tìm Viễn Trọng Chi, ông nói bị ông ấy đuổi đi, sau đó, tôi đã phái Nhím đi giết Viễn Trọng Chi, toàn bộ việc này, ông đều biết rõ đúng không?”
“Vâng, thưa cậu chủ.”
“Vậy tôi đang nghĩ, nếu Viễn Trọng Chi cho ông một số tiền khổng lồ để mua chuộc ông, muốn ông giúp ông ta đối phó nhà họ Kiều, Hồ quản gia, ông có đồng ý hay không?”
Lời này vừa nói ra, Hồ Mạc Văn sợ tới mức toàn thân run lên lẩy bẩy: “Cậu chủ, cậu thật sự đang đổ oan cho tôi, tôi có một trăm cái gan cũng không dám làm ra chuyện như vậy.”
“Xin cậu chủ minh xét.”
Hồ Mạc Văn vừa nói, vừa dập đầu với Kiều Tiết Thanh, rất nhanh đã dập tới vỡ đầu chảy máu.
Kiều Tiết Thanh ha ha cười lớn, sau đó đứng dậy đi tới trước mặt Hồ Mạc Văn, đỡ ông ta từ dưới đất đứng lên.
“Hồ quản gia, nhìn ông kìa, tại sao lại nghiêm túc như vậy chứ, tôi chỉ nói đùa với ông thôi, ông không cần căng thẳng như vậy.”
Hồ Mạc Văn ngẩng đầu, gương mặt kinh hãi nhìn Kiều Tiết Thanh, nói: “Cậu chủ, lòng trung thành của tôi đối với nhà họ Kiều có trời đất chứng giám, việc này, thật sự tôi không có làm.”
“Tất nhiên là tôi tin tưởng ông.”
Kiều Tiết Thanh lấy khăn tay lau đi vết máu tươi trên trán của ông ta, nói: “Mau trở về xử lý một chút đi, trời nóng như vậy, để vết thương bị sưng tấy lên sẽ không tốt đâu.”
“Cảm ơn cậu chủ.”
Hồ Mạc Văn nơm nớp lo sợ rời đi, sau khi ông ta đi, sắc mặt của Kiều Tiết Thanh lập tức trở lên u ám lạnh lẽo.
“Hai anh, chuyện này hai anh nghĩ sao?”
Bạch Mã và Dần Hổ đều lắc đầu, rất rõ ràng, bọn họ không muốn suy nghĩ về loại chuyện phải sử dụng não bộ này, dẫu sao bọn họ đều là người sử dụng nắm đấm để kiếm cơm.
Kiều Tiết Thanh lẩm bẩm: “Tôi thực sự rất hiểu tác phong làm việc của Hồ quản gia, ông ta đúng là một con chó rất trung thành.”
“Cho nên việc này, có lẽ không phải do ông ta mật báo, nhưng tôi có một tinh thần trong sạch, mắt của tôi không chịu được bất kì một hạt cát nào.”
“Cho dù Hồ Mạc Văn có 99% khả năng là không phản bội nhà họ Kiều chúng tôi, nhưng tôi vẫn không thể chịu đựng được 1% duy nhất còn lại, cho nên anh Dần Hổ, tiếp theo phải làm phiền anh một chút.”
Dần Hổ gật đầu một cách dứt khoát: “Được.”
Đêm hôm đó, trong biệt thự nhà họ Hồ.
Hồ Mạc Văn đã lên giường đi ngủ, mặc dù Hồ Kiều Vân đã tin tưởng ông ta, nhưng ông ta vẫn cứ trăn trở, không làm sao ngủ được.